“Qủy Đan!” Tôi cố hết sức hét lên, kinh ngạc nhìn viên trân châu nhỏ đen tuyền kia bay ra khỏi chiếc hộp.
Một luồng khí lạnh dày đặc tràn ngập toàn bộ lăng mộ, một trận gió lốc thổi tới, tôi cảm giác được cơ thể không ngừng hấp thu khí lạnh, cả người bắt đầu run lên cầm cập.
Tôi không thể gắng sức được nữa! Đôi mắt bắt đầu từ từ nhắm lại, nhưng tôi vẫn nỗ lực giữ cho ý chí mình không được nhắm mắt, khí lạnh không ngừng phun vào người tôi, cảm thấy như cả người sắp bị nổ tung.
“Tôi không được phép từ bỏ!”
Tôi cố gắng mở to mắt ra nhìn gương mặt đẹp trai của Lạc Hồng Huyên gần trong gang tấc, đến bây giờ vẫn không tin anh ấy sẽ giết tôi.
Nhưng lúc Qủy Đan bay ra, sức mạnh của bàn tay kia đột nhiên nới lỏng, đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn theo hướng Qủy Đan đang bay trong không trung, há to miệng ra hút vào, Qủy Đan liền bay vào miệng anh ấy.
Anh nuốt Qủy Đan xuống, nhưng cùng lúc đó anh ấy lại nhíu chặt mày, sau đó buông tôi ra, lấy tay giữ chặt cổ họng, gần như muốn tống Qủy Đan vừa mới nuốt vào ra khỏi miệng, thế nhưng Qủy Đan đã bị anh nuốt xuống mất rồi.
Lúc anh ấy buông tay ra, đã quỳ xuống đất không ngừng ho khan. Một lúc sau mới hô hấp chậm rãi trở lại, nhưng nhìn Lạc Hồng Huyên không ngừng lăn lộn trên mặt đất, miệng thì gầm rú lên như một con dã thú.
Tôi sợ hãi, ngồi bệt xuống đất, lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn anh ấy. Tôi thấy dường như không phải Lạc Hồng Huyên đang giả vờ. Anh đau đớn đến mức đổ mồ hôi lạnh, gân xanh bỗng nhô lên, dáng vẻ đau khổ tột cùng. Tôi sợ hãi, vội vàng nhào đến.
“Hồng Huyên, anh sao thế?” Tôi lo lắng hỏi,
Anh ấy đau khổ như thế, trong lòng tôi cũng đau theo.
Lạc Hồng Huyên lại vô tình gạt tay tôi ra, vẫn cứ quằn quại trên mặt đất.
Đột nhiên tôi nhớ đến Lạc Hồng Nghiệp, liền thầm hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, một lúc lâu trôi qua rồi mà vẫn không thấy Lạc Hồng Nghiệp trả lời lại, tôi thầm nghĩ lần này Lạc Hồng Nghiệp thực sự tức giận rồi, ai bảo tôi hết lần này đến lần khác không nghe lời cậu ta nói.
“Xin lỗi.” Tôi vội vàng xin lỗi, khóc lóc cầu cứu anh ta: “Cậu mau nghĩ cách đi được không, rốt cuộc Lạc Hồng Huyên bị làm sao vậy, vì sao anh ấy lại đau đớn như thế chứ hả?”
“Hừ, đồ thứ đàn bà ngu ngốc, còn không phải là vì cô nữa!” Cuối cùng Lạc Hồng Nghiệp cũng lên tiếng, khi tôi không ngừng van xin: “Cô biết hay không, chính hành động ngu ngốc vừa rồi của đã mới khiến cho anh tôi đau đớn như thế!”
“Đúng, đúng, đúng là lỗi của tôi, rốt cuộc anh ấy xảy ra chuyện gì thế?” Tôi cũng không dám phản bác lại Lạc Hồng Nghiệp, vội vàng nhận sai, chỉ muốn cậu ta đồng ý chịu nói ra cách cứu Lạc Hồng Huyên, bảo tôi làm cái gì cũng được, huống hồ gì là nhận sai.
“Anh bị ép phải hợp nhất sớm trước thời hạn, thế này sẽ xuất hiện hồn phách không ổn định, hiện tượng bài xích với thể xác. Với tình hình hiện tại của anh căn bản không có cách nào chống đỡ nổi lại sự hợp nhất của Ma Vương và linh hồn.” Lạc Hồng Nghiệp tiếp tục nói.
“Được, rồi, trước hết cậu đừng nói đến nguyên nhân nữa, tóm lại là phải làm thế nào?” Tôi mất kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta, thật sự không còn thời gian nghe cậu ta giải thích nữa, thậm chí tôi còn không thèm để ý đến cái gì mà linh hồn của Ma Vương.
Lúc này, Lạc Hoành Ngạn dìu Lạc Uyển Thiên đến, lúc nãy bọn họ bị Lạc Hồng Huyên đánh bay, hai người đều bị thương nặng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Hồng Huyên, vẫn gắng gượng dìu nhau đến bên cạnh tôi, cũng căng thẳng nhìn Lạc Hồng Huyên nằm dưới đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy, khụ khụ…” Lạc Uyển Thiên ho ra máu.
Lạc Hoành Ngạn vội vàng giúp cậu điều hòa lại hơi thở, đồng thời lo lắng nhìn về phía tôi, đợi đáp án của tôi.
“Là hợp nhất sớm nên mới thành ra như thế này!” Tôi đành phải đáp lại.
“Cái gì mà hợp nhất, mảnh tàn hồn Lạc Hồng Huyên không phải đang nằm trong tráp Tử Ngọc sao?” Lạc Uyển Thiên trừng mắt hỏi.
Tôi giật mình, vội vàng tìm tráp Tử Ngọc. Lúc này Lạc Hoành Ngạn đưa cái túi cho tôi, thì ra anh ấy vẫn luôn giúp tôi giữ cái túi. Tôi lấy hộp ngọc ra, hơi thở của Lạc Hồng Huyên vẫn còn bên trong chiếc hộp ngọc, cho tôi biết được mảnh tàn hồn của anh ấy vẫn còn ở trong chiếc hộp.
Thế còn Lạc Hồng Huyên đang nằm trên mặt đất thì xảy ra chuyện gì? Vì sao Lạc Hồng Nghiệp không nói với tôi? Chẳng lẽ cậu ta cũng nhận nhầm? Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
“Mở tráp Tử Ngọc ra, thả Hồng Huyên ra xem thử!” Lạc Uyển Thiên nói.
Cậu ấy vẫn tin ở bên trong tráp Tử Ngọc mới là Lạc Hồng Huyên!
Tôi ngạc nhiên nhìn Lạc Uyển Thiên, ánh mắt của cậu ấy đầy kiên định, chỉ nhìn thấy cậu gật đầu, ý bảo tôi hãy mở ra.
“Đừng mở!” Lạc Hồng Nghiệp hét lên trong đầu tôi.
Thế nhưng, làm sao tôi có thể đồng ý, làm tư thế định mở hộp ra.
Tráp Tử Ngọc trong tay bắt đầu nảy lên, dường như có thứ gì đó đang va đập ở bên trong. Ở bên trong đó còn có thể là ai nữa, đương nhiên chỉ có thể là Lạc Hồng Huyên!
Tôi bắt đầu niệm chú, chiếc tráp từ từ mở ra, một làn khói xanh toát ra, trong không trung tạo thành một bóng hình.
Là Lạc Hồng Huyên!
“Mau chặn anh ấy lại! Thu anh ấy lại đi!” Lạc Hồng Nghiệp hét lớn.
Nhưng làm sao còn kịp nữa, chỉ nhìn bóng dáng trong không trung đó nhanh chóng xông về phía Lạc Hồng Huyên đang lăn lộn trên mặt đất. Lạc Hồng Huyên phát lên một tiếng kêu đầy thảm thiết, tôi không quan tâm nhiều vội vàng chạy ào đến.
“Hồng Huyên, anh sao rồi?” Tôi lo lắng hỏi, sợ rằng anh ấy vẫn còn đau như muốn chết đi.
Đột liên Lạc Hồng Huyên lại bóp chặt cổ tôi, mọi người cùng hô lên!
Tôi không còn cách nào khác nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Thôi xong rồi, Lạc Hồng Huyên vẫn không nhận ra tôi.
Nhưng cảm giác đau đớn quen thuộc kia không ập đến, cảm giác bàn tay lạnh lẽo của anh vẫn ở đó. Tôi mở mắt ra, chỉ thấy tay phải anh đang bóp lấy tôi, đồng thời tay trái lại kéo tay phải kia lại, cả hai cùng tác dụng lực qua lại, khiến cho cổ tôi không còn chịu lực nữa.
Tôi kinh ngạc nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của anh không ngừng thay đổi, lúc thì dữ tợn, đáng sợ, lúc thì nhìn tôi vô cùng lo lắng.
Chuyện gì xảy ra thế này? Tôi thật sự mơ hồ, hỗn loạn.
Đột nhiên anh ấy lấy lại được sức mạnh trên bàn tay, tôi lại bị anh ấy bóp chặt, nhưng lúc này lại lỏng ra một chút, cảm giác như đi tàu lượn siêu tốc, lúc thì nới lỏng lúc thì căng thẳng, tôi không ngừng bị giày vò.
Lúc này, cuối cùng Lạc Hoành Ngạn mới phản ứng trở lại, xông lên hét lớn: “Mau thả cô ấy ra!”
Nhưng, Lạc Hồng Huyên lại nâng tay phải lên, một phát chưởng bay anh ấy, chỉ nghe thấy Lạc Hoành Ngạn hét lên một tiếng, đung phải bàn dài, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lạc Uyển Thiên thấy Lạc Hoành Ngạn bị đánh bay, không quan tâm đến mình vẫn đang còn bị thương nặng, cũng bay đến cứu tôi, Lạc Hồng Huyên làm sao để cho cậu ấy đến gần được, chưởng một phát khiến cậu ấy hộc ra máu.
“Hoành Ngạn, Uyển Thiên!” Tôi kinh ngạc, giãy dụa muốn đi xem xem.
Nhưng sau khi Lạc Hồng Huyên dọn dẹp bọn họ, làm sao anh ấy có thể chịu bỏ qua cho tôi, một cước đá tôi bay xa. Tôi bị va chạm đến hỗn loạn, hai mắt nổ đom đóm. Trong lòng lại chỉ nghĩ đến Lạc Uyển Thiên và Lạc Hoành Ngạn, ngọ nguậy muốn đứng dậy, cho dù Lạc Hồng Huyên đã đến gần trước mặt, dùng chân giẫm lên tôi, lục phủ ngũ tạng trong người tôi lập tức giống như bị đảo lộn vị trí, trong khoang miệng không ngừng hộc ra máu.
“Đồ đàn bà ngu ngốc, bây giờ mới đau rồi chứ!” Giọng điệu của Lạc Hồng Nghiệp vang lên đầy mỉa mai.
“Hừ, không cần cậu quan tâm!” Lúc này tôi cũng biết cậu ta có lòng lo lắng cho tôi.
“Đần độn, mới nãy gọi cô rồi mà không chịu nghe tôi!” Lạc Hồng Nghiệp mắng chửi.
Tôi không thèm để ý đến.



