Tôi rất muốn nói: “Anh có thể nhập vào người em.” Nhưng chuyện quan trọng bây giờ đó chính là phải đối phó với con rắn tinh này.
“Cách thì có, nhưng rất phiền phức, hơn nữa cậu biết, không cẩn thận làm bị thương nó, sẽ liên lụy đến người khác, chúng ta phải cố gắng hết sức tránh làm nó bị thương, nói thật thì chặt đứt tu vi tu luyện khổ cực của người khác sẽ tạo nên nghiệp lớn, thật tội lỗi. Tôi nghĩ tốt hơn hết chúng ta vẫn nên dùng cách mềm mỏng, muốn tôi ra tay, trừ phi bất đắc dĩ phải làm.” Ánh mắt Lạc Uyển Thiên có chút lo lắng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng Lạc Hồng Huyên đáp lại.
Lạc Hồng Huyên im lặng như thế một hồi, sau đó mới lên tiếng: “Thế thì cứ theo cách này đi.”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi, hỏi: “Cách gì?”
Chẳng lẽ muốn ba người chúng tôi cõng con rắn đi sao, chuyện này thật vớ vẩn, đừng nói là ba người đến cả ba trăm người cũng không đủ nhét đủ khẽ răng nó nữa là.
“Hừ hừ, đám phán đi!” Lạc Uyển Thiên xắn tay áo lên bình tĩnh nói, dáng vẻ trông rất cà lơ phất phơ.
Thấy ánh mắt khinh thường của tôi, Lạc Uyển Thiên cười hi hi nói: “Làm phiền chị dâu đứng ra phía trước hỗ trợ!”
Tôi biết cách của cậu ấy rất nhiều, cũng rất tinh ranh, có thể có cơ hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua, mà đối với thứ không phải người thường thì càng không dễ dàng bỏ qua. Hơn nữa, cậu ấy lại muốn tôi giúp, vậy nên tôi cũng không thể bỏ mặc, vì vậy đương nhiên tôi sẽ không từ chối.
“Chú ý biểu cảm của nó, em cũng không muốn lãng phí thời gian, dù sao đây là chuyên môn của chị, không dùng cũng uổng.” Cậu ấy căn dặn với tôi một câu, rồi Lạc Uyển Thiên kéo Lạc Hoành Ngạn sang một bên, ra hiệu bảo tôi tiến lên phía trước một bước.
Nói là hai người đi đàm phán với thứ to xác kia, nhưng thật ra là ba người, Lạc Hồng Huyên nhập vào người Lạc Uyển Thiên, khiến tôi cũng có can đảm hơn, tôi không chút sợ hãi cùng Lạc Uyển Thiên tiến lên phía trước một bước, đồng thời con rắn tinh kia cũng phản ứng lại: “soạt” một tiếng đứng dậy, điều đặc biệt là miếng vảy trên cổ nó cũng có thể dựng đứng lên theo.
Chỉ nhìn thấy sau cổ nó có một vòng tròn, có ít vảy, nhưng lại trông rất oai phong lẫm liệt, suýt chút nữa tôi đã thốt ra thành tiếng: “Hồng Huyên, đây là rồng! Đây là con rồng!”
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn nhịn xuống, không kinh động đến nó.
Nó đứng lên, cách miệng hố lớn kia cũng rất gần, đối diện như thế này vô cùng áp lực, hơn nữa tôi phát hiện ra, thân hình của nó ở trong cái lối đi đó cũng đang vặn vẹo, khiến cho cả hầm đó chấn động, đoán rằng nó muốn chui ra.
Trong lòng tôi cô hết sức bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc sợ hãi, mặc dù lúc trước sợ đồng bọn của nó, nhưng nghĩ đến Lạc Hồng Huyên không quan tâm đến chính mình vẫn mạnh mẽ xuất hồn ra để đến bảo vệ mình, tôi không thể để anh ấy hao tổn sức lực nữa, tôi phải dũng cảm đối mặt, nhanh chóng trưởng thành, không thể trở thành gánh nặng gây phiền toái cho anh ấy nữa.
Sau một lúc đấu tranh tâm lý, tôi miễn cưỡng bình tĩnh lại, còn Lạc Uyển Thiên lại vô cùng điềm tĩnh.
Cậu ấy cười he he, vô cùng thoải mái nói: “Chị và em đàm phán là chuyện tốt, nói cách khác chúng ta ngang bằng với nó, chị thế này là có ý gì? Không tự tin sao?”
Lạc Uyển Thiên nói lời này vô cùng thoải mái, nhưng tôi lại nhìn thấy bàn tay đang buông thỏng bên hông của cậu ấy đang nắm chặt thành nắm đấm, tôi biết cả người cậu ấy đang rất căng thẳng, gân xanh trên cổ cũng hiện ra.
Nhìn kĩ lại, tôi phát hiện trên người Lạc Uyển Thiên đang toát ra một nguồn năng lượng, nguồn năng lượng này trực tiếp đè lên người rắn tinh kia, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lúc này Lạc Hồng Huyên đang chiếm hữu con người cậu ấy, đây mới là khí thế oai phong của Lạc Hồng Huyên, từ trên người cậu ấy tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của Lạc Hồng Huyên.
Đúng vậy, Lạc Hồng Huyên đang nhập vào người Lạc Uyển Thiên, nên bây giờ hai người bọn họ là một.
Quả nhiên, mặc dù con rắn tinh này không bò nữa, nhưng cũng không giãy giụa muốn chui ra nữa, tôi vô cùng nghi ngờ con rắn tinh này làm sao lại nghe lời như thế, nó muốn tấn công chúng tôi chỉ là chuyện trong nháy mắt, chẳng lẽ nó sợ sức mạnh linh hồn này của Lạc Hồng Huyên.
Lúc này, tôi nhận thấy cảm xúc của con rắn tinh này bình tĩnh lại, không giống như thái độ đề phòng thù địch lúc nãy nữa.
Vì thế, tôi thì thầm lên tiếng: “Vừa rồi nó xem chúng ta là kẻ thù, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, Hồng Huyên, anh có thể tiếp tục nói chuyện.”
Lạc Uyển Thiên “Ừ” một tiếng, ánh mắt sáng quắc lên nhìn con rắn tinh, ánh mắt đầy điềm tĩnh, nhưng quyết không lùi bước, cậu cao giọng nói: “Bọn tôi muốn ông rời khỏi đây, ông ở đây tu hành, lúc nào tôi cũng thấy ở đây có thứ gì đó không tốt, nói không chừng sẽ mang đến tai họa cho thế giới này, ông rời đi, bọn tôi mới có thể nghĩ ra cách đối mặt với thứ đó, cũng coi như là một phần công đức của ông rồi, ông thấy thế nào?”
Nghe cậu ấy nói như thế, tôi nghĩ ngay đến thứ mà cậu nhắc đến có lẽ là Qủy Đan mà chúng tôi đang tìm kiếm. Hèn gì ở đây âm khí lại nhiều như vậy, còn có thể thu hút nhiều loại rắn đến, ngay cả rắn tinh cũng chui ra.
Rắn tinh không có phản ứng gì, ít nhất nhìn bên ngoài có thể thấy không hề phản ứng, tôi cẩn thận cảm nhận cảm xúc của rắn tinh, lại luôn cảm thấy cảm xúc này rất phức tạp, khá là mơ hồ.
“Bán Luy, nhắm mắt lại, tĩnh tâm, tập trung suy nghĩ về con rắn đó để cảm nhận, trong đầu nó nhất định phải tồn tại một mối liên kết giữa em và nó, chỉ có thể dùng cách này, làm ngay đi.” Lạc Hồng Huyên đứng bên cạnh nói nhỏ vào tai tôi.
Thật ra anh ấy đã từng dạy tôi những yêu cầu tu luyện đơn giản nhất, nhớ kĩ lại, nhưng lúc đó anh ấy không chỉ rõ điểm này, đây cũng là phong cách của Lạc Hồng Huyên, muốn làm gì thì làm, không cần phải nói trước mấy quy định cứng nhắc cho người ta biết tôi phải làm gì, ngược lại còn mang đến áp lực cho người khác.
Vu Đạo vốn dĩ là một đạo, Lạc Hồng Huyên tự dựa vào chính mình mà tu luyện từ nhỏ, đôi khi bà Vu nữ mới chỉ bảo, đối với mặt tu luyện tự nhiên có thể lĩnh hội được những kiến thức tâm đắc, anh định hình linh hồn trở về tất nhiên biết sẽ mang đến rắc rối cho mình, thay vì cẩn thận dè dặt bảo vệ tôi từng li từng tí chi bằng dạy tôi biết cách tự bảo vệ bản thân.
Kể từ khi tỉnh lại, anh ấy bắt đầu từ từ ngấm ngầm thay đổi dạy tôi một số thuật pháp và kiến thức đơn giản.
Khi Lạc Hồng Huyên nói như vậy, tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, nhưng việc tĩnh tâm đối với người chưa từng tiếp xúc qua thuật pháp như tôi mà nói không hề dễ dàng, chỉ có thể dựa vào những gì mà Lạc Hồng Huyên đã dạy để tĩnh tâm, tôi hít sâu một hơi, bắt đầu đọc thầm thần chú, sau khi đọc vài lần, tôi cảm nhận được tâm linh đang biến chuyển khôn lường lại đến nữa rồi.
Lúc này, tôi liều mạng nhớ lại hình ảnh con rắn tinh, sau đó tưởng tượng nó đang ngồi trước mặt tôi, chúng tôi vừa ngồi bên một cô gái vừa nói chuyện.
Hình ảnh trong đầu tôi khá là kỳ dị, con rắn to lớn kia đang ngồi thành một với nhau, còn có một cô gái nữa, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi, tôi là gái nhà lành, trong đầu cảm thấy tình hình như thế này khá thích hợp để nói chuyện.
Dần dần, tôi nhận thấy cảm xúc càng ngày càng rõ ràng, loại cảm xúc này vô cùng kỳ lạ, nó không nói gì cả, nhưng tôi lại biết nó đang nghĩ gì, cứ như thể nó đang nói chuyện với tôi vậy.
Tôi đột nhiên mở mắt ra, vì đột nhiên cảm thấy đầu như muốn nổ tung ra, tôi lên tiếng nói với Lạc Uyển Thiên: “Hồng Huyên, nó nói, nó tự tu luyện, con người ta cũng có nhân quả, nó không quan tâm đến tất cả những chuyện này?”



