Skip to main content

Trang chủ Minh Hôn Chương 76: Rắn tinh.

Chương 76: Rắn tinh.

1:07 chiều – 08/07/2025

Tôi chắn trước mặt Lạc Hoành Ngạn.
“Hồng Huyên đâu, vẫn còn trong người cậu đúng không?” Tôi nhìn chằm chằm Lạc Uyển Thiên, từ trên người cậu ấy tôi thấy được bóng dáng của Lạc Hồng Huyên.
Lạc Uyển Thiên nhún vai đáp lại: “Đi rồi!”. Nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc dưới đất. Vác hành lý lên vai, nói với chúng tôi: “Rời khỏi đây trước đã, không biết chừng lũ rắn kia còn có thể quay lại.”
Ngay khi tôi nghe thấy vậy đã bắt đầu lo lắng, cũng không quan tâm đến việc tìm Hồng Huyên của tôi nữa, mà hối thúc bọn họ: “Mau đi thôi, mau đi thôi!”
Vừa nãy chỉ là một bài kiểm tra đơn giản về lòng can đảm của tôi, tôi cũng không bao giờ muốn trải qua tình huống nào như thế một lần nữa, Nhưng chúng tôi chưa đi xa lắm.
“Nghe đi, có thứ gì đó đang đến!” Lạc Uyển Thiên dừng lại nói.
“Làm gì có thứ gì?” Tôi và Lạc Hoành Ngạn quay đầu lại nhìn.
“Nghe cho kỹ!”
Lạc Uyển Thiên quay trở lại, đi về phía hang rắn, dùng đèn pin chiếu xuống dưới.
Nương theo ánh sáng đèn pin chúng tôi chỉ nhìn thấy một luồng khói đen bay ra từ lối đi mà khi nãy bầy rắn vừa rút lui, kèm theo tiếng “xì xì.”
“Chẳng lẽ bầy rắn quay lại rồi sao?” Lạc Hoành Ngạn hỏi.
“Có lẽ không phải, âm thanh này không giống tiếng của bầy rắn đó, hình như là một thứ gì đó lớn hơn!” Lạc Uyển Thiên chiếu đèn pin xuống cái hố đen đó.
“Chúng ta mau rời khỏi đây nhanh đi!” Tôi kéo áo của Lạc Uyển Thiên.
“Đúng vậy, đi mau thôi!” Lạc Hoành Ngạn cũng nói.
“Đừng di chuyển, đừng chạy, chạy không nổi đâu!” Lạc Uyển Thiên hét lên với bọn tôi.
“Vì sao?” Tôi hỏi, nhưng rất nhanh tôi đã cảm nhận được một luồng khí lạnh vây lấy người tôi, toàn thân tôi không thể động đậy.
Nhất thời, dường như cả người tôi bị đóng băng lại vậy. Luồng khí lạnh này quá kỳ lạ, đột nhiên tôi cảm thấy hàng loạt những cảm xúc tiêu cực như phẫn nộ, lo lắng, căng thẳng, bất an và sợ hãi cùng nhau ập đến.
Đây có lẽ không phải là cảm xúc của tôi, dường như tồn tại thứ gì đó rất mạnh mẽ truyền vào người tôi, khiến tôi rất khó chịu.
Tôi quay đầu nhìn Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên, bọn họ dường như cũng không thể chịu nổi. Lạc Uyển Thiên đang cau mày, ánh mắt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái hang rắn kia, còn Lạc Hoành Ngạn đứng bên cạnh thì vẻ mặt rất căng thẳng.
Tôi cũng nhìn vào cái hang rắn đó, đèn pin ở trong tay của Lạc Uyển Thiên chiếu thẳng vào cái hang đen kịt kia. Chỉ nhìn thấy một con rắn khổng lồ xuất hiện từ cái hang đó, lúc này nửa thân còn lại của nó vẫn còn đang ở trong lối đi, chỉ để lộ ra một nửa, đoán chừng chắc cũng dài hơn ba mét.
Màu sắc trên cơ thể nó rất kỳ lạ, nói là màu trắng, lại thấp thoáng có vài hoa văn màu xám nhạt, mấy hoa văn đó lại rất đặc biệt, tôi không thể miêu tả được, cảm giác như không thể tìm ra dấu vết, nhưng lại ẩn ẩn hiện hiện có hình dạng rất nhỏ như chữ viết hoặc là tô-tem.
Điều gây sốc hơn nữa đó chính là trên đầu con rắn khổng lồ này có một vết sần màu trắng, chiếm khoảng một phần ba kích thước đầu của nó, lúc này xem ra vết sần đó cảm thấy như vừa mềm vừa cứng. Đó là một con con rắn tinh, thứ này lúc nhỏ ông đã từng nói với tôi.
“Lớn thật…” Lạc Hoành Ngạn vừa mới nói lớn thật xong, lập tức bị Lạc Uyển Thiên chặn miệng lại, khi nghe thấy những từ này, con rắn lớn có bộ dạng lờ đờ lập tức quay đầu lại, nhìn Lạc Hoành Ngạn với đôi mắt đỏ hoe, miệng ngoác ra, đầu lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào.
Vốn dĩ đôi mắt loài rắn đã rất lạnh lùng, không hề có chút cảm tình, đôi mắt trừng lớn như thế thật khiến người ra cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Mặc dù Lạc Hoành Ngạn đang bị Lạc Uyển Thiên che miệng lại, nhưng cả người không chịu được mềm nhũn ra, dựa hẳn vào người Lạc Uyển Thiên.
Đầu của rắn thật sự như cái mẹt!
Đây là cảm giác đầu tiên của tôi, cảm giác thứ hai tôi không biết phải nói thế nào. Thường thì rắn sẽ mang lại cho người cảm giác rất lạnh lẽo, nhưng rõ ràng tôi lại thấy lúc con rắn tinh này nhìn Lạc Hoành Ngạn, mang theo cảm giác căng thẳng pha lẫn với sự tức giận.
Đúng vậy, cảm xúc tiêu cực vừa mới nãy, đúng là từ trên người nó truyền đến cho tôi, lúc này nó đứng đối diện tôi, làm cảm giác của tôi càng rõ ràng hơn.
Lạc Hoành Ngạn bị Lạc Uyển Thiên chặn miệng, đương nhiên không thể nói cái gì cả, cứ cầm cự như thế được một lúc, rắn tinh lại chầm chậm tiếp tục bò xuống.
“Nó sẽ không dễ dàng tấn công con người, vì nó đã tu luyện ra được trí thông minh! Hai người đừng nói gì cả, điều này vô cùng kiêng kị, nguyên nhân sau này em sẽ giải thích sau. Nói tóm lại, chọc giận nó rồi, coi như mấy mạng người chúng ta cũng không đủ để nhìn nữa.” Lạc Uyển Thiên lên tiếng căn dặn, thật ra để nhắc tôi và Lạc Hoành Ngạn.
Trong lòng tôi rất tò mò vì cái gì mà tôi không thể nói chuyện với nó, không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Nhưng nếu Lạc Uyển Thiên đã nói như vậy, thì lát nữa sẽ giải thích, tôi cũng không hỏi nữa, tôi chỉ hiểu rằng, Lạc Uyển Thiên tuyệt đối sẽ không hại tôi.
“Hồng Huyên, anh thấy thế nào?” Đột nhiên Lạc Uyển Thiên hỏi.
Tôi bị dọa cho giật mình, nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Lạc Hồng Huyên, nhưng lại không hề nhìn thấy.
“Nó chỉ mượn nơi đây để tu luyện, để dưỡng âm tụ dương mà thôi, có nó ở đây nhất định sẽ tụ hợp lại rất nhiều âm tà, để lâu ngày không chỉ gây nguy hiểm cho thôn Lạc Gia, làng xóm trong phạm vị trăm dặm cũng không thể thoát khỏi, nếu mọi người muốn người dân bình an, cần phải thu phục nó.” Lời Lạc Hồng Huyên nói ra rất kỳ lạ, có thể nhìn thấy anh cũng cố gắng hết sức tránh nói từ “rắn” ra.
Nhưng tôi tìm một hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Hồng Huyên đâu cả, giọng nói này chỉ phát ra từ miệng của Lạc Uyển Thiên. Chẳng lẽ vừa nãy, Lạc Hồng Huyên không rời đi mà vẫn còn bên trong cơ thể Lạc Uyển Thiên?
“Hồng Huyên? Là anh phải không?” Tôi trừng mắt nhìn Lạc Uyển Thiên, không dám khẳng định chắc chắn mà hỏi.
Lạc Hồng Huyên lại không để ý đến tôi, dường như anh cũng giống như Lạc Uyển Thiên chỉ chú ý đến con rắn khổng lồ kia, suy nghĩ cách giải quyết trước mắt chuyện này, không có thời gian quan tâm đến tôi.
“Ừ, em đã sớm đoán ra được điều này, bọn em ở đây không bị tấn công, em biết chuyện gì đang xảy ra, nên mới hỏi anh có cách nào không? Khiến nó bỏ đi sao?” Lạc Uyển Thiên nhíu chặt mày.
Lúc nói đến hai chữ “bỏ đi”, con rắn tinh kia lại có phản ứng, cái đầu lớn của nó quay lại, lạnh lùng nhìn Lạc Uyển Thiên một cái.
Cuối cùng tôi cũng nhịn không nổi mà thở dài: “Tôi cảm thấy chuyện này có chút thú vị, thú vị ở chỗ nó giống như đang mỉa mai lời cậu nói.”
Tôi cảm thấy bị khinh thường, con rắn này lại truyền cho tôi cảm xúc như thế. Một lúc sau, tôi cũng không rối rắm tìm Lạc Hồng Huyên nữa, nếu anh ấy đang ở đây vậy thì tôi thấy yên tâm rồi.
Lạc Uyển Thiên nghe thấy những lời tôi nói, có chút kinh ngạc, xoay đầu lại nhìn tôi: “Chị dâu, chị có thể cảm nhận được cảm xúc của nó?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết lúc nó nhìn thấy Hoành Ngạn, tôi cảm thấy nó căng thẳng, hơn nữa còn đang tức giận!” Tôi nói ra sự thật, mà không biết thế nào khi Lạc Hoành Ngạn nghe thấy hai chữ “tức giận”, cả người cậu như suy sụp, mềm nhũn ra thêm chút nữa.
“Haha, Bán Luy có thể chất tụ âm, cực kỳ nhạy cảm, âm khí nó tu luyện ở đây rất nặng, có thể cảm nhận được cảm xúc của nó cũng là điều bình thường. Anh nói trước hết có cách để đuổi nó được không?” Cuối cùng Lạc Uyển Thiên cũng hỏi đến câu này.
Lạc Hồng Huyên hơi đắc ý, anh ấy giải thích rằng linh hồn của anh bị thương quá nặng, không thể không nhập vào xác của Lạc Uyển Thiên được, mới nãy nhìn thấy tôi rớt xuống hang rắn rơi vào nguy hiểm, mới xuất hiện, nhưng cũng vì như thế nên sức mạnh của anh mới giảm đi, càng khó duy trì hình dạng hơn, chỉ có thể chọn cách nhập vào người.