Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 8: 08

Chương 8: 08

11:57 sáng – 08/08/2025

Bởi vì sự xuất hiện Thẩm Thiên Mặc đến, bầu không khí trong phòng bệnh rơi vào trạng thái kỳ quái và ngưng trệ.
Mộc Miên Miên ở trên giường bệnh bị ánh mắt của anh nhìn cho đến mức trong lòng cảm thấy hoảng hốt, sau hai ba câu giới thiệu thông tin của Thẩm Thiên Tầm thì cũng chỉ lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Điều kỳ lại là, cô ấy lại có một thứ cảm giác giống như bị giáo viên chủ nhiệm bắt được yêu sớm vậy, rất lâu sau đó vẫn không tản ra được…
Anh trai Thiên Tầm sẽ không cho rằng cô ấy có quan hệ không đứng đắn với Thiên Tầm đấy chứ?
Lúc tất cả mọi người lúng túng không còn gì để nói, Thẩm Thiên Tầm ở bên cạnh giường tối sầm mặt đứng dậy, cậu ta đi tới trước mặt Thẩm Thiên Mặc, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh cả, đừng nói với em chỗ này lại có đá năng lượng đấy nhé?”
Đôi mắt của Thẩm Thiên Mặc lập lòe u tối không rõ ràng, quả thật là có, nhưng mà đó là Tô Minh Đường, anh cũng chẳng muốn đi tranh cướp.
“Ầm ầm.” Bỗng nhiên có một tiếng vang rất lớn truyền đến, tất cả mọi người đều cảm thấy bên dưới bị chấn động.
“Ôi, xảy ra chuyện gì vậy? Động đất sao?” Mộc Miên Miên vừa hưng phấn hét lên quái dị vừa mở điện thoại ra livestream.
Phong Lạc Lạc yên lặng nhìn hành động vẫn còn vô cùng nhanh nhẹn của cô gái trẻ bị thương nặng, có lẽ sau này có thể tìm cô ấy xin chỉ bảo một số câu hỏi livestream.
Thẩm Thiên Mặc tiến vào bước đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt anh nhìn về một phía, sau đó nói với Thẩm Thiên Tầm: “Khắp mọi nơi đều đang rung chuyển, về nhà trước đã.”
Nói xong, bóng dáng của anh rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức.
Thẩm Thiên Tầm lộ ra vẻ không cam lòng trong đôi mắt, lập tức cất bước đi theo.
Mặc dù cậu ta không đuổi kịp tốc độ của Thẩm Thiên Mặc, nhưng lại có thể dựa vào tiếng nổ vừa nãy mà đi đến vị trí bị phát nổ.
Xuất phát từ sự tò mò, Phong Lạc Lạc vẫn luôn theo sát bóng dáng của Thẩm Thiên Mặc, cô vẫn luôn đi theo sau ở khoảng cách không xa cũng không gần, cuối cùng một người một cáo cũng đi tới một khu rừng xanh biếc ở phía sau bệnh viện.
Trên bãi cỏ xanh biếc có một cái hố to giống như bị nổ tung, có một số cây còn có ánh lửa, một vài thân cây bị cháy đen, có lẽ là kiệt tác của dị năng sấm.
Mười mấy người dị năng lao vào đánh nhau, Phong Lạc Lạc nhìn thấy bóng dáng của Tô Minh Đường ở giữa, trong lòng cảm thấy cậu ta rất đáng thương, vừa mới hạ được một nhóm người, tại sao lại bị quấn lấy rồi?
Nhưng may mà bây giờ cậu ta cũng có người giúp đỡ, người của hai phe phái đều không lấy được lợi ích gì cả.
Hơn nữa còn có người núp ở trong bóng tối xem trò vui.
“Lão đại, anh cũng tới rồi.” Lúc này Khương Diệc Thân bước lên phía trước, giọng điệu có chút hưng phấn.
“Tôi không đến thì cậu còn muốn xem náo nhiệt bao lâu nữa?” Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc nhìn thẳng về phía đoàn người đang tranh đấu ở phía trước.
“Ha ha, tôi không ưa cái tên Tô Minh Đường này, hơn nữa đây cũng coi như là việc riêng của nhà họ Tô, chúng ta có thể mặc kệ.” Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, không phải vẫn luôn có cái đạo lý này sao?
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn Tô Minh Đường rõ ràng đang có hơi chật vật, đôi môi mỏng của anh khẽ khép mở: “Quản chứ, tại sao lại mặc kệ?”
Khương Diệc Thân ngẩn người, nghĩ kỹ lại thì lập tức hiểu ra.
Dù sao thì tổng cục quản lý người dị năng cũng phụ trách người dị năng, cho dù cậu ta thuộc gia tộc gì, có phải việc riêng hay không. Ra mặt vào lúc này thậm chí còn có thể nhân tiện đè ép Tô Minh Đường ấy chứ!
Hơn nữa, quan trọng chính là luật quản lý có quy định, vì đá năng lượng mà dẫn tới tranh chấp thì tổng cục quản lý người dị năng cần đứng ra xử lý, đồng thời có quyền tịch thu đá năng lượng.
Nghĩ vậy, Khương Diệc Thân lập tức dẫn người xâm nhập vào bên trong hai phe phái của trận chiến đấu kịch liệt, náo loạn trên danh nghĩa đàn áo, chọc cho Tô Minh Đường tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra máu.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc trầm thấp kêu lên một tiếng, cô rất ngạc nhiên với mị lực của đá năng lực.
Ở trong mắt cô, đá năng lượng chỉ là một phương thuốc có thể giúp cô chữa trị vết thương mà thôi.
Không ngờ vậy mà lại dẫn đến nhiều người tranh cướp như vậy, ngay cả Thẩm Thiên Mặc cũng yêu thích như vậy?
Nghe thấy âm thanh của cáo trắng nhỏ, Thẩm Thiên Mặc cúi đầu xuống thì mới phát hiện ra cáo trắng nhỏ cũng đi qua đây.
“Quả nhiên lại là đá năng lượng…” Lúc này Thẩm Thiên Tầm cũng thở hồng hộc đi tới bên cạnh anh.
“Không phải bảo em đi về nhà sao?” Thẩm Thiên Mặc nhíu mày.
“Anh không cần để ý đến em, em đến xem náo nhiệt mà thôi.” Chàng trai trẻ không nhịn được bước qua một bên, không để ý đến anh nữa.
Thẩm Thiên Mặc mím môi, anh cũng không tiếp tục nói cậu ta nữa, người này còn trẻ tuổi, tâm lý phản nghịch lúc nào cũng rất mạnh mẽ.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Phong Lạc Lạc đã chạy xa vài bước nhảy lên một thân cây, càng lúc càng đến gần đoàn người đang tranh đấu.
Đá năng lượng đã bị rơi ra khỏi hộp kim loại, đã qua tay của rất nhiều người.
Cơ hội của cô tới rồi!
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc di chuyển theo đá năng lượng, cô hấp thu linh khí bên trong đá năng lượng ở cách một khoảng, một hồi lâu sau cô cảm thấy toàn thân trở nên dễ chịu thoải mái, cảm giác ấm áp truyền đến nội đan.
Mà chính những người đang tranh cướp đá năng lượng lại không có một ai phát hiện ra, vầng sáng của viên đá màu xanh lam đang từ từ yếu đi.
Phong Lạc Lạc đã ngừng hấp thu, cô nhoài người nằm trên cây dẫn dắt linh lực trong cơ thể vận hành dọc theo gân mạch.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy cơ thể nóng lên một chút, cô thầm nói một tiếng không được, sau đó nhảy xuống khỏi cái cây để làm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi bãi cỏ.
Sau khi cô trốn đến phía sau bụi cây được cắt tỉa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô đã hấp thu gần một nửa viên đá năng lượng kia, sức mạnh ở bên ngoài không kịp chuyển hóa vào trong cơ thể cô, làm cho cô nằm trong ranh giới mất khống chế, có thể chuyển qua hình người và nguyên hình ở một thời điểm không cố định.
Chuyện này làm cho cô vô cùng phiền não, nếu như bị người khác thấy được, có thể cô sẽ bị xem như người thú giống như hổ trắng rồi bị nhốt lại.
Quả nhiên, cơ thể của Phong Lạc Lạc vẫn còn đang tiếp tục nóng lên, sau đó trong nháy mắt cũng biến thành hình người, mềm mại nằm nhoài trên bãi cỏ.
Cô chậm rãi đứng dậy, chậm rãi xoay người, khẽ vung vẩy cây cỏ dính trên người, lại cảm thấy có chút vui mừng, tháng ngày dùng nguyên hình kiếm sống quả thực rất ngột ngạt, làm người vẫn tốt hơn.
Cô lén lút lẻn ra ngoài quan sát tình hình ở khu đất trống.
Lúc này đá năng lượng đã rơi vào trong tay Thẩm Thiên Mặc, nhưng mà có một người dị năng đã bắt được Thẩm Thiên Tầm làm con tin, ép Thẩm Thiên Mặc phải mang đá năng lượng ra trao đổi.
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn vầng sáng xám xịt của đá năng lượng ở trong tay, ánh mắt anh lóe lên một chút khó hiểu.
Vừa nãy rõ ràng còn nhìn thấy ánh sáng xanh, tại sao chưa đến nửa tiếng đồng ý đã biến thành như vậy rồi?
“Ném đá năng lượng qua đây!” Người dị năng có ccậu tay được luyện hóa thành vũ khí sắc bén gọi Thẩm Thiên Mặc.
Thẩm Thiên Mặc cũng không chậm trễ, anh ném đá năng lượng ra theo lời của người đó, giống như đáng ném một viên đá không thể bình thường hơn vậy.
Động tác thoải mái đó làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà lúc đá năng lượng ở giữa không trung bỗng nhiên ngừng lại, sau đó lại thay đổi quỹ đạo rơi vào trong tay Tô Minh Đường.
“Thẩm Thiên Mặc, muốn dùng đá năng lượng đổi người, dù sao cũng dùng chính bản thân mình đi.” Tô Minh Đường sầm mặt lại mở miệng.
Lúc này người dị năng có cánh tay biến dị đã cắt sắp cắt đứt cổ của Thẩm Thiên Tầm trong cơn nóng giận!
Đáy mắt của Thẩm Thiên Mặc hiện lên một tia tàn bạo, bàn tay anh khẽ nhúc nhích, thế nhưng đúng vào lúc này dị động bất chợt xuất hiện!
Cánh tay thép của người dị năng nắm lấy Thẩm Thiên Tầm mất khống chế dường như đã rời khỏi cổ cậu ta…
Thẩm Thiên Tầm sợ hãi kêu lên, cả người cậu ta treo lơ lửng trên không trung, bất chợt rơi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Mặc một cách vững chắc.
“Không sao chứ?” Thẩm Thiên Mặc đỡ lấy cậu ta.
Thẩm Thiên Tầm vô cùng hoảng sợ, nhưng mà lại không biểu hiện ra ngoài, anh ra chỉ bướng bỉnh lắc đầu nói: “Em rất ổn.”
Thẩm Thiên Mặc mím môi, đồng thời ánh mắt anh cũng đã quét một vòng xung quanh, cuối cùng rơi lên trên người Tô Minh Đường.
Thế nhưng Tô Minh Đường cũng có biểu cảm khiếp sợ, cũng đang sửng sốt vì cảnh tượng vừa nãy.
Lực ý niệm của Tô Minh Đường chỉ có thể khống chế các vật phẩm trong không khí chứ không thể khống chế được vật thể sống.
“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi rõ rệt, đề phòng lần nhau.
Ở đằng xa, Phong Lạc Lạc đã trốn về phía sau bụi cây.
Cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được linh lực, sau khi cứu Thẩm Thiên Tầm cô cảm thấy có chút không chịu nổi, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn hơn.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến.
“Ai đó, ra ngoài.”
Động tác của Phong Lạc Lạc dừng lại một chút rồi lại đứng lên, cô sợ hãi nhô đầu ra, sau đó cũng vừa đúng lúc đối mặt với gương mặt lạnh lùng tẻ nhạt của Thẩm Thiên Mặc.
Cách xa một khoảng nên cô không nhìn rõ được ánh mắt của anh.
“Đó là ai…”
“Cô ấy ở đó lúc nào?”
“Tại sao cô ấy…”
Âm thanh cuối cùng đột ngột dừng lại khi Phong Lạc Lạc bước ra từ trong bụi cây.
Đôi mắt của tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về hướng đó, biểu cảm đều là hoảng hốt không thôi.
Phong Lạc Lạc đi về phía Tô Minh Đường, cô mặc một bộ váy lụa cổ điển phóng khoáng màu trắng tinh khôi ở trên người, mái tóc dài màu đen xõa xuống giống như vẩy mực, như thể bước ra từ một bức tranh cổ vậy.
Vầng trán của cô mượt mà trắng nõn, tô điểm một chút màu son phấn đỏ thắm nhẹ nhàng, thứ làm cho người ta không thể rời mắt nổi chính là gương mặt tinh tế trắng mịn của cô, mỗi một chỗ trên những đường nét kia đều giống như bạch ngọc tinh tế không tỳ vết, đã được mài giũa một cách nghiêm túc vậy.
Đôi mắt trong veo linh hoạt, để lộ ra thần thái ngây thơ một cách tự nhiên.
Đôi chân trần của cô đạp lên trên bãi cỏ xanh biếc, vòng eo thon thả, lúc bước đi gấu quần di chuyển còn có thể nhìn thấy đôi chân ngọc hồng hào mảnh mai.
Vẻ mặt ngây thơ, dáng người lại quyến rũ mê người, hai khí chất bất đồng nhưng lại không có một chút mâu thuẫn nào trên người cô.
Phong Lạc Lạc không tự biết được mị lực của mình, cô đi tới trước mặt Tô Minh Đường, liếc nhìn đá năng lượng trong tay hắn, phiền muộn lên tiếng: “Tô Minh Đường, cho tôi viên đá năng lượng này, sau này tôi sẽ trả lại cho anh một viên to hơn, có được không?”
Giọng nói của cô véo von chẳng khác nào tiếng hót của chim oanh, đập vào bên trong màng nhĩ lại cảm thấy có ý vị mê người.
Tô Minh Đường đã từng gặp nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng lúc này đây trong đầu cậu ta chỉ còn lại một khoảng trống.
Bởi vì ở khoảng cách gần, thậm chí cậu ta còn có thể ngửi được mùi hương kỳ lạ trên người cô, rất nhạt, nhưng lại một mực phảng phất trong mũi không rời đi, lúc cô nghiêm túc nhìn mình, đôi mắt của cô phảng phát màu xanh lam thẫm sâu lắng, có thể hút được cả người cậu ta vào đó.
Đây là một yêu tinh đặc biệt mê hoặc người.
Trước khi cậu ta đưa ra câu trả lời, tay của cậu ta đã không kìm chế được đưa đá năng lượng ra rồi.
Hơn nữa tất cả những người đàn ông bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đều sững sờ, ánh mắt bọn họ di chuyển theo bóng người của Phong Lạc Lạc, nhưng cũng không có ý nghĩ muốn ngăn cản.
Một mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, mặc kệ cô có kiêu ngạo như thế nào, mặc kệ cô yêu cầu cái gì thì bọn họ đều cảm thấy bình thường.
Phong Lạc Lạc không ngờ Tô Minh Đường lại thoải mái như vậy, cô cầm lấy đá năng lượng rồi ngẩng đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, chiếc cổ mảnh mai tràn ngập ánh sáng rực rỡ như bạch ngọc, kéo dài một đường tuyệt đẹp vào cổ áo, làm cho một đám đàn ông lại mê muội một lần nữa.
“Cô… Là ai?” Tô Minh Đường khó khăn mở miệng, cậu ta duỗi tay muốn nắm lấy tay cô.
Phong Lạc Lạc nhanh chóng lùi lại mấy bước, hai tay cô đưa về phía sau, đôi môi hồng nhuộm lên một nụ cười tinh quái: “Tôi là Lạc Lạc, Phong Lạc Lạc.”