Hiện tại cấp bậc dị năng của Chu Du Sâm là C, chỉ có thể đoán trước được một vài hình ảnh đơn giản, còn thời gian xảy ra thì chỉ có thể suy đoán dựa vào cảnh tượng cậu ta nhìn thấy.
Nghe xong câu hỏi của Thẩm Thiên Mặc, cậu ta có hơi sửng sốt, sau đó vuốt sau gáy suy nghĩ một chút: “Ừm… Tôi thấy cô ấy ở trong phòng của anh, dựa theo góc độ chiếu rọi của ánh mặt trời thì có lẽ trong vòng một tháng.”
Sau đó, cậu ta gian xảo đi tới gần: “Lão đại, tôi còn nhìn thấy cô ấy mặc áo sơ mi và đeo dép của đàn ông… Lão đại, anh nói mau, có phải đã yêu đương rồi không?”
“Không có.” Từ trước tới nay Thẩm Thiên Mặc chưa từng nghĩ tới việc này.
Còn về hình ảnh mà Chu Du Sâm dự đoán được, lúc này anh cũng có chút tò mò.
Trong vòng một tháng, cho dù là một cô gái xinh đẹp đến đâu cũng không thể được anh cho phép bước vào trong nhà anh, chứ đừng nói là phòng của anh.
Nhưng mà, có thể là cô gái nhỏ qua lại với Thiên Tầm?
Vừa nghĩ tới khả năng này, Thẩm Thiên Mặc không nhịn được cau mày, cậu ta còn chưa trưởng thành, làm sao có thể yêu sớm được chứ? Còn muốn mang về nhà nữa sao?
Nghĩ đến việc phạm vi cá nhân của bản thân mình có thể sẽ bị một người phụ nữ không quen biết xâm chiếm anh cũng không thấy thoải mái, vì vậy quyết định gần đây sẽ dành thời gian cố gắng chú ý đến cậu em trai này của mình.
Chu Du Sâm nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của anh thì đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra cậu ta không nên nói việc này ra.
Bởi vì tương lai mà cậu ta dự đoán có thể thay đổi, nếu như lão đại bị cậu ta nhắc nhở như vậy thì anh sẽ cự tuyệt với cô gái kia, cũng sẽ không đưa con gái về nhà nữa, vậy thì chẳng phải là phá hủy một mối nhân duyên rồi sao?”
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Mặc mới mở miệng nói: “Không có chuyện gì khác thì anh về trước đi.”
Chu Du Sâm rời đi với vẻ mặt nặng nề, trong lòng cậu ta còn đang nghĩ phải làm thế nào để cứu vãn được tình yêu của lão đại.
Vì thế cậu ta quyết định, những dự đoán sau này đều phải đặt trọng tâm lên người lão đại!
Sau khi Chu Du Sâm rời đi không lâu thì Khương Diệc Thân cũng có chút thất vọng đi vào.
“Nhiệm vụ thất bại rồi sao?” Thẩm Thiên Mặc thấy biểu cảm này của cậu ta thì lờ mờ suy đoán.
“Là Tô Minh Đường, viên đá năng lượng ở khu F đó rõ ràng là chúng ta tìm được trước, nhưng mà hết lần tới lần khác người chúng ta mang theo đều bị thiếu…” Khương Diệc Thân có chút ảo não, nhưng mà một lát sau lại cười trên nỗi đau của người khác mà lên tiếng: “Chỉ có điều cậu ta cũng bị trọng thương, tôi thấy cậu ta cũng không chắc chắn có thể bảo vệ được viên đá năng lượng đó.”
Thẩm Thiên Mặc chỉ cau mày khi nghe đến tên của Tô Minh Đường, nhưng mà biểu cảm vẫn nhạt nhẽo như cũ làm cho người ta không nhìn ra được gì.
Anh đưa mắt nhìn vết tích chưa được xử lý trên gương mặt của Khương Diệc Thân dặn dò: “Sau này đừng có liều mạng với anh ta, một đám nhà họ Tô đều không cần mạng.”
Khương Diệc Thân sờ lên gương mặt của mình, đau nhức phụt một tiếng: “Tôi biết rồi, lão đại.”
——
Lúc này Thẩm Thiên Tầm đang ở bên trong bệnh viện.
Mộc Miên Miên, chính là cô gái trẻ được đưa tới bệnh viện ngày hôm qua, sáng sớm nay bỗng nhiên liên lạc với cậu ta, nói rằng khán giả phòng livestream của cô mãnh liệt yêu cầu cậu ta xuất hiện.
Lúc đầu Thẩm Thiên Tầm cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, đã bị thương dành cái dáng vẻ đó rồi mà vẫn còn nghĩ đến việc livestream.
Chỉ có điều dù sao thì cậu ta cũng nhàm chán, vậy nên đã dẫn cáo trắng nhỏ tới đây.
Lúc hai người đang livestream trong phòng bệnh thì Phong Lạc Lạc đi dạo một vòng gần đó.
Không ngờ vậy mà lại gặp một gương mặt quen thuộc ở cổng bệnh viện, hình như tên là… Tô Minh Đường?
cậu ta đi ra từ bệnh viện, chân bước không nhanh lắm, một đoạn băng gạc trắng hơi lộ ra từ cổ áo của cậu ta, xem ra là bị thương rồi.
Lúc Phong Lạc Lạc nhìn cậu ta, vậy mà Tô Minh Đường lại cảm nhận được ánh mắt của cô, cậu ta nghiêng đầu nhìn lại.
Nhìn thấy là một con cáo trắng nhỏ, cậu ta khẽ híp đôi mắt lại, sau đó duỗi tay về phía cô, dường như đang ra hiệu cho cô đi qua đó.
Phong Lạc Lạc cũng không là thú cưng bay đến, cô kiêu ngạo ngẩng đầu vẫy vẫy cái đuôi, không đi qua đó.
Tô Minh Đường khẽ nhíu mày, nhưng thật ra cũng không để ý.
Lúc cậu ta đang muốn rời đi thì lại có chuyện đột ngột xảy ra!
Một chiếc xe bỗng nhiên dừng lại, mấy người đàn ông vọt tới trước mặt Tô Minh Đường, không nói lời nào cứ thế đánh cậu ta!
Mấy người đàn ông đó không có vũ khí trong tay, nhưng mà mỗi người đều là người dị năng, có một người trong đó phát ra những tiếng gào thét làm cho Phong Lạc Lạc nghe xong có hơi buồn nôn, những người bình thường khác không chịu đựng nổi, mặt mũi trắng bệch bịt tai chạy ra xa!
Nhưng thật ra nó lại dọn sạch sẽ một vùng cho những người đang tranh đấu.
Thân thể của Tô Minh Đường rất tốt, dị năng của cậu ta là lực ý niệm, điều khiển đồ vật trong không gian tập kích một cách dễ dàng, đánh lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bị yếu thế.
Nhưng mà cái này cũng chỉ là mặt bên ngoài mà thôi, Phong Lạc Lạc cảm giác hơi thở của cậu ta đã rối loạn, xem ra vết thương trên người rất nặng, dị năng lại bị hao tổn quá nhiều, rất nhanh sẽ không thể kiên trì nổi nữa.
Quả nhiên, một cây băng trùy cắm vào đùi Tô Minh Đường, bước chân cậu ta có chút lảo đảo, trong nháy mắt hộp kim loại trong tay cậu ta đã bị cướp đi!
Tô Minh Đường ném ra một ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại thấy chiếc hộp kim loại bị cướp đi bay theo gió trên không trung, trong nháy mắt lại quay trở về trong tay cậu ta!
Lúc này Phong Lạc Lạc lại nhìn chằm chằm vào cái kim loại hộp này, có chút thèm muốn.
Ừm, cô ở lại làm khán giả lâu như vậy cũng chính là vì cái này.
Cái mà bọn họ gọi là đá năng lượng đang ở trong đó.
Cô nhân cơ hội này chạy ra ngoài, bóng dáng màu trắng linh hoạt lóe lên, cô nắm lấy hộp kim loại rồi nhanh chóng rời đi!
Tô Minh Đường cũng ngẩn người, nhưng mà dị năng của cậu ta gần như đã bị tiêu hao hết, muốn lấy lại cái hộp từ tay cáo trắng nhỏ có chút khó khăn.
Viên đá năng lượng này cậu ta vừa mới lấy được, vì nó mà còn bị thương, làm sao có thể để cho một con thú vật lấy đi dễ dàng như vậy chứ?
“Đội trưởng!” Lúc này, hai người đàn ông mặc đồng phục cũng vội vã chạy tới.
“Bắt lấy bọn họ.” Tô Minh Đường phân phó, đồng thời cậu ta đuổi theo về phía cáo trắng nhỏ rời đi.
Lúc này Phong Lạc Lạc đã đi tới một phòng bệnh trống không, ngay khi cô vừa mới mở hộp ra, quả nhiên thấy được một viên đá màu đen được bao quanh bởi vầng sáng màu xanh lam.
Viên đá năng lượng này còn tốt hơn rất nhiều so với thú hạch.
Cô nắm bắt thời gian hấp thu, còn vừa để ý tình hình xung quanh.
Qua khoảng mười phút, Tô Minh Đường tiến vào một phòng bệnh trống không, trước tiên cậu ta nhìn thấy chiếc hộp kim loại, cách đó không xa chính là viên đá năng lượng đó.
cậu ta vội vã nhặt lên cất vào trong hộp.
Chiếc hộp có thể ngăn chặn người khác kiểm đo đá năng lượng, những mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa nãy chỉ sợ đã có không ít người chạy về hướng này.
Tô Minh Đường bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, cũng không phát hiện bóng dáng của cáo trắng nhỏ.
Đúng là chủ nhân ra sao thì thú cưng sẽ như vậy, khiến cho người ta chán ghét.
Biểu cảm của Tô Minh Đường vẫn mềm mỏng như cũ, nhưng đáy mắt cậu ta lại nổi lên sự nham hiểm, đốt ngón tay nắm chặt vang vọng tiếng răng rắc.
——
Lúc này Phong Lạc Lạc đã chạy ra khỏi tòa nhà bệnh nhân nội trú.
Bây giờ cô yếu đuối đến mức chỉ có thể dựa vào người khác, đương nhiên không dám trực tiếp lấy đi đá năng lượng của Tô Minh Đường, vậy nên chỉ có thể lén lút ma sát một chút.
Nghiêm túc suy nghĩ lại thì bản thân mình cũng đủ sa đọa rồi…
Nhưng chờ đến khi cô chữa trị nội đan và khôi phục được linh lạc, cô chắc chắn sẽ báo đáp cậu ta là được rồi.
Cô nhoài người về phía đồng cỏ đằng trước, lúc đang thoải mái lăn lộn thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thính giác của cô rất nhạy bén, nhận ra đó là bé con mặt đơ, vậy nên cô cũng không đề phòng, chỉ lười biếng nâng đôi mắt màu lam băng lên: “Ô oa?”
Chỉ có điều tại sao anh lại đến đây?
Thẩm Thiên Mặc đã đi tới trước mặt cô, anh ở trên cao liếc nhìn xuống, bờ môi nhả ra một chữ: “Bẩn.”
Bỗng nhiên Phong Lạc Lạc có chút không tự nhiên, cô yên lặng đứng lên.
Có đôi khi bé con mặt đơ cho cô cảm giác rất giống một bà ngoài yêu thương quản giáo cô.
Cô lập tức nghe theo sự quản thúc của anh theo bản năng.
Dường như anh rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, Thẩm Thiên Mặc khẽ ngồi xổm xuống bế cô lên.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua bộ lông trắng mềm mại của cô, anh lấy đi lá cây và những mảnh vụn rồi ôm cô đi ra khỏi bãi cỏ.
Anh mặc áo sơ mi màu đen với chất liệu mỏng manh, móng vuốt của cô nhẹ nhàng đụng vào, mò tới cơ ngực căng phồng của anh…
Sau đó, rất lâu móng vuốt vẫn chưa rời đi.
“Thiên Tầm ở đâu?” Thẩm Thiên Mặc thấp giọng hỏi, như thế cô sẽ cho anh câu trả lời.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc thu móng vuốt lại, không thể nào trả lời khi nhìn vào đôi mắt tối đen như mực của anh.
Nhưng mà cô vẫn nhảy xuống khỏi lồng ngực của anh, sau đó đi về một hướng, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Thẩm Thiên Mặc một cái.
Thẩm Thiên Mặc cũng ung dung đi theo đằng sau cô, gương mặt tuấn tú có một không hai cùng với khí chất vương giả mang theo từ lúc sinh ra, làm cho anh giống như mang theo một vòng sáng dập dờn xuân tình của một đám y tá nữa và nữ bệnh nhân vậy.
Nhưng mà ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc vẫn nhìn thẳng, anh đã có thói quen phớt lờ đối với những ánh mắt ái mộ này rồi, trong mắt anh chỉ có… Bóng dáng của cáo trắng nhỏ đang uốn éo vặn vẹo.
Đi vào phòng bệnh, Thẩm Thiên Mặc liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Thiên Tầm và một cô gái vô cùng xinh đẹp tụ tập phía trước điện thoại, đang nói thầm thì gì đó.
Anh lập tức nghĩ đến lời nói của Chu Du Sâm, trong mắt anh hiện lên một tia u ám.
Người mà cậu ta nói không phải là cô bé này đấy chứ?
Nhưng mà cô bé này mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cũng không có sắc đẹp tuyệt trần giống như cậu ta miêu tả.



