Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 3: 03

Chương 3: 03

11:56 sáng – 08/08/2025

Dưới làn gió ấm áp của máy sấy tóc, Phong Lạc Lạc thoải mái đến mức vô cùng buồn ngủ, lông tơ màu trắng trên người cô gần như đã khô hết.
Thẩm Thiên Mặc đặt máy sấy tóc sang bên cạnh, anh ôm con cáo trắng nhỏ vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa nắn bộ lông mềm mại của nó, cảm giác chạm vào mềm mại khiến cho đôi mắt của anh hơi nhíu lại, từng tia sáng tràn ngập.
Cứ như vậy, Phong Lạc Lạc lại bị xem như là một miếng vải rửa mặt, bị người đàn ông cọ xát ở trên mặt.
“Ô a…” Móng vuốt của cô khẽ đập lên trên mặt của Thẩm Thiên Mặc tỏ vẻ phản đối, đương nhiên cô cũng không dám dùng sức quá mạnh.
Thẩm Thiên Mặc ngừng lại trong chốc lát, sau đó giọng điệu trầm thấp nói hai chữ: “Rất thơm.”
Sau đó Phong Lạc Lạc lại bị anh nhét vào trước ngực trở thành một cái gối ôm.
“…” Suýt chút nữa hai mắt Phong Lạc Lạc đã trợn lên trắng dã.
Người chủ nuôi quá dính người!
Thẩm Thiên Mặc nhận thấy hình như tâm trạng của con cáo trắng nhỏ có vẻ không tốt lắm, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng nhiên hai tay anh bế cô giơ lên thật cao…
“Ô a!” Phong Lạc Lạc bị động tác đột ngột của anh làm cho sợ hết cả hồn.
Không phải đứa trẻ con sẽ ném cho cô ngã chết đấy chứ?
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy tiếng kêu của con cáo trắng nhỏ thì cho rằng chiêu này có hiệu quả, lại tiếp tục tung lên…
“Ô a!” Chơi xích đu cũng không kích thích đến như vậy đâu!
Cuối cùng Phong Lạc Lạc cũng hiểu được, đứa trẻ con đang hù dọa và uy hiếp cô!
Đi quá xa rồi đấy.
Rõ ràng cô đều ngoan ngoãn như vậy mà.
Một lúc lâu sau hành động “tung lên cao” mới qua đi, Thẩm Thiên Mặc vòng ccậu tay xung quanh Phong Lạc Lạc, cúi đầu hỏi cô: “Ăn một chút gì nhé?”
Cơ thể Phong Lạc Lạc khẽ run lên, đôi mắt màu xanh dương lạnh lẽo nhìn anh không chớp mắt, không phát hiện có âm mưu gì mới nhỏ giọng ô a một tiếng.
Thẩm Thiên Mặc ấn một cái phím ở trên tủ đầu giường, rất nhanh đã có người tới gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, một người máy cao bằng nửa người bưng tới một khay đựng đầy thức ăn.
Lúc đầu Phong Lạc Lạc còn cảm thấy vô cùng tò mò với người máy, nhìn nó rất giống một người rối, nhưng lại không phải dùng bùa chú hoặc là phép thuật gì để khống chế.
Người máy đặt cơm nước lên trên bàn, hai món ăn và một bát canh, mùi thơm của đồ ăn lan tỏa ra khắp căn phòng.
Trước mặt Phong Lạc Lạc cũng được đặt một cái khay, nhưng bên trên lại chỉ có từng viên màu nâu xám giống hệt như những viên thuốc, không có một chút mùi thơm nào, chỉ có thể thấy là sẽ không thể ăn được.
“Ô a.” Phong Lạc Lạc nhìn chằm chằm vào con cá ở trước mặt Thẩm Thiên Mặc, còn có canh gà nữa, nước miệng của cô đều sắp chảy ra rồi.
Từ sau khi cô đến thế giới này cũng chưa từng được ăn một bữa nào giống như vậy!
Thẩm Thiên Mặc không thèm để ý đến ánh mắt mang tính lựa chọn của cô, anh khẽ di chuyển cái khay trước mặt cô rồi lên tiếng: “Ăn đi!”
Phong Lạc Lạc liếc mắt nhìn “viên thuốc” một cái, vẻ mặt ghét bỏ quay đầu đi: “Ô a.”
Thẩm Thiên Mặc tưởng là cô không đói bụng nên cũng không thèm để ý đến cô, anh nhanh chóng giải quyết thức ăn ở trước mặt mình.
Lúc người máy tới thu dọn anh còn cố ý bảo nó để lại cái khay của Phong Lạc Lạc, còn có một túi thức ăn dinh dưỡng được chế tạo đặc biệt dành cho thú cưng, nhìn qua thứ này cũng chẳng ra gì cả, nhưng lại đắt hơn rất nhiều so với một bữa ăn bình thường của loài người.
Phong Lạc Lạc nhìn thấy cái này thì tức giận không thể chịu được, nhân lúc Thẩm Thiên Mặc bước vào phòng vệ sinh cô đã chuồn ra khỏi phòng.
Lúc đi bộ ở trong hành lang, bất chợt cô nghe thấy có hai chữ “ăn gà” phát ra từ một cánh cửa!
Trong phút chốc đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo của cô đã tỏa ra ánh sáng!
Cô muốn ăn gà! Gà nướng!
Cô dùng sức đẩy cánh cửa phòng một cái, nhưng lại không mở ra được, ngược lại móng vuốt sắc bén để lại một vết xước dài trên cửa phòng.
Phong Lạc Lạc: “…”
Lúc cô đang thất vọng muốn rời đi, một giây sau cánh cửa phòng đã được người ta mở ra.
Chàng thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc ngắn mềm mại nhưng lại bừa bộn như ổ gà, trên đỉnh đầu có một sợi tóc vểnh lên, nhìn thoáng qua có hơi đáng yêu một chút.
Chỉ là quầng thâm mắt của cậu ta vô cùng nghiêm trọng, gương mặt đẹp trai trắng nõn kia cũng có mấy phần giống với gương mặt cứng rắn của Thẩm Thiên Mặc.
Phong Lạc Lạc còn cảm nhận được trên người cậu ta có làn sóng linh khí vô cùng yếu ớt.
Chàng trai trẻ này có lẽ là người ngủ trong truyền thuyết, đã đánh thức được dị năng thiên phú nhưng lại không thể nào tu luyện được thứ đó.
“Ngươi là chiến lợi phẩm anh cả ta mang về sao?” Thẩm Thiên Tầm nói thầm thì, rồi lại khom người xuống bế Phong Lạc Lạc lên.
Cậu ta liếc nhìn căn phòng của Thẩm Thiên Mặc, sau đó nhếch miệng nở một nụ cười xấu xa, ôm con cáo trắng nhỏ lên rồi đóng sầm cửa lại!
Phong Lạc Lạc cũng không thèm để ý có phải bản thân mình bị lừa gạt hay không, trong đầu cô chỉ muốn ăn đồ ăn thôi! Ăn gà!
Thế nhưng mà trong phòng lại không hề có một chút mùi vị gà nướng nào, trái lại có chút hơi ngột ngạt làm cho cô vô cùng khó chịu!
Thẩm Thiên Tầm đặt con cáo trắng nhỏ xuống trước bàn máy tính, cảm thấy vô cùng kỳ lạ đối với sự ngoan ngoãn của nó.
Cậu ta có những trò đùa dai kiểu như véo cái tai cô, mặc kệ những bình luận đang nhảy lên một cách dữ dội trên màn hình livestream.
Cậu ta bốc một nắm khoai tây chiên đưa lên bên cạnh mép của con cáo trắng nhỏ, dò xét hỏi: “Có muốn ăn không?”
Từ trước tới nay Phong Lạc Lạc chưa từng thấy thứ này, nhưng mà mùi vị ngửi được có vẻ cũng không tệ, khá giống với mùi vị của thịt nướng.
Đôi mắt màu xanh dương lạnh lẽ khẽ đảo quanh, cô mở cái miệng nhọn ra cắn một miếng khoai tây chiên.
Âm thanh rộp rộp phát ra từ trong miệng làm cô sợ hãi trợn tròn hai mắt, lỗ tai dựng lên cảnh giác, cái đuôi dài khẽ lắc lư chuyển động.
Thẩm Thiên Tầm cũng vô cùng thích thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt của con cáo trắng nhỏ, tấm tắc khen ngợi: “Đôi mắt thật đẹp…”
Phong Lạc Lạc rộp rộp cắn khoai tây chiên giống như đã bị nghiện.
Từ trước đến nay cô chưa từng được ăn món ngon đến mức này.
“Đùng đùng đùng.” Tiếng gõ cửa vang lên, không cần phải suy nghĩ nghĩ cũng biết là ai.
Thẩm Thiên Tầm miễn cưỡng mở miệng: “Tới đây.”
Quả nhiên khi cánh cửa phòng bị đẩy ra thì Thẩm Thiên Mặc cũng đi vào.
Anh nhìn thấy con cáo trắng nhỏ rõ ràng vừa rồi không chịu ăn gì lúc này lại đang muốn chui vào trong túi khoai tây chiên rồi.
Anh nhanh chóng bước tới nhấc con cáo trắng nhỏ lên, trầm giọng nói: “Thiên Tầm, cáo trắng nhỏ không thể ăn khoai chiên.”
“Ai nói vậy chứ, em thấy nó rất thích.” Thẩm Thiên Tầm khẽ hừ một tiếng, thờ ơ nhìn về phía anh.
“Ô a…” Phong Lạc Lạc liếm liếm những mảnh vụn nhỏ còn sót lại ở trên môi, phát ra âm thanh vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc đã rơi lên trên người con cáo trắng nhỏ, anh khẽ hạ khóe miệng xuống gần như không thể nhận thấy được, đang suy nghĩ có nên dẫn nó đi rửa ruột hay không.
Lúc này, Thẩm Thiên Tầm lại tiếp tục lên tiếng: “Anh cả, không phải anh không thích những vật nhỏ như này sao, em rất thích con cáo trắng nhỏ này, anh để em nuôi dưỡng nó là được rồi.”
Sau nghi Thẩm Thiên Mặc nghe thấy vậy thì lại cúi đầu liếc nhìn con cáo trắng nhỏ trong tay, lông tơ mềm mại khiến cho anh lưu luyến không rời ra được.
Nhưng mà một giây sau anh lại bỏ con cáo trắng nhỏ ra ngoài với gương mặt vô cùng lạnh lùng, anh không nói bất cứ một tiếng nào, sau đó hơi thở trên toàn bộ cơ thể vô cùng ủ dột rời đi.
Thẩm Thiên Tầm nhìn cửa phòng khép lại thì nở nụ cười vô cùng đắc ý.
Người khác không biết, nhưng với tư cách là em trai đương nhiên cậu ta biết rõ sự kỳ quái của Thẩm Thiên Mặc, vậy mà anh lại yêu thích những động vật lông xù bé nhỏ như thế này.
Đã đủ lông tơ để khống chế.
Trên màn hình máy tính của Thẩm Thiên Tầm, lúc này khu vực bình luận trên màn hình đã nhanh chóng được đổi mới.
“Chỉ trì chủ trì! Người đàn ông ngang ngược vừa rồi là ai vậy! Thỉnh cầu lộ mặt! Giọng nói êm tai quá!”
“Trong phòng của chồng tôi có một người đàn ông khác! Vóc dáng có vẻ còn rất tuyệt!”
“Có phải các người điếc rồi hay không? Đó là anh cả của chủ trì!”
“Chủ trì! Thỉnh cầu ảnh của anh cả!”
“Chỉ có tôi muốn thấy con cáo trắng nhỏ hay sao?”
“Trung Quốc kiểm soát thú cưng nghiêm ngặt như thế, vậy mà chủ trì lại có thể nuôi dưỡng thú cưng! Chắc chắn là có bối cảnh rồi!”
“Muốn nhìn cáo trắng nhỏ ăn khoai tây chiên! Quá là không chịu đựng nổi!”

Khóe miệng Thẩm Thiên Tầm nhếch lên cười mà như không cười, cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu nhưng không hề lên tiếng.
Cậu ta sinh ra trong một gia tộc lớn, bố mẹ và anh cả đều là người dị năng, chỉ có dị năng được đánh thức của cậu ta là được cảm hóa, hơn nữa dù cậu ta có dùng bao nhiêu đá năng lượng và hạt nhân thú vật thì đều không thể nào thăng cấp được, vẫn luôn dừng lại ở cấp độ D thấp nhất.
Cậu ta đã quen với việc từ nhỏ đến lớn đều bị so sánh, bị chế nhạo.
Sau đó gần như cậu ta không bước chân ra khỏi cửa, bắt đầu ở nhà chơi livestream, dựa vào thứ dị năng được cảm hóa giả dối này, cộng thêm gương mặt đẹp trai kia nên cũng có chút danh tiếng ở trong nền tảng livestream.
Thẩm Thiên Tầm không thèm để ý tới những người nhắc tới anh trai cậu ta, cậu ta xách con cáo trắng nhỏ đang chui đầu vào trong túi khoai tây chiên tới rồi lại xuất hiện ở bên trong màn hình.
Phong Lạc Lạc đang rộp rộp ăn khoai tây chiên, ngẩng đầu lên thì lập tức thấy hình bóng của mình và Thẩm Thiên Tầm trên màn hình, cô sợ hãi kêu lên một tiếng “ô a”!
Bóng dáng màu trắng cứng đờ lại, móng vuốt sắc bén đã lộ ra, bày ra tư thế đang phòng thủ, nhưng mà vẫn còn không nỡ vứt bỏ mảnh vụn khoai tây chiên ở trong móng vuốt.
Thẩm Thiên Tầm nhìn thấy dáng vẻ có chút đáng yêu của cô như vậy thì bật cười to một tiếng, vẫn còn dụ dỗ cô: “Có muốn ăn đùi gà hay không?”
“Ô a!” Muốn muốn muốn!
Sau khi Thẩm Thiên Mặc đi ra khỏi phòng thì vẫn chưa hề rời đi, nghe thấy tiếng kêu của con cáo trắng nhỏ và tiếng cười của Thẩm Thiên Tầm thì suýt chút nữa đã không nhịn được muốn xông vào trong.
Lúc này máy truyền tin khẩn cấp trên cổ tay anh bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, ánh mắt anh có hơi thay đổi một chút rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Cả đêm nay Thẩm Thiên Tầm đã tính toán những quà tặng được thưởng cho con cáo trắng nhỏ kia, vậy mà còn nhiều hơn so với những gì cậu ta kiếm được trong nửa tháng trước.
Ừm, cậu ta đã quyết định, sau này đều sẽ mang theo nó cùng livestream.
Mà Phong Lạc Lạc được ăn đùi gà đúng như mong muốn, đương nhiên cô vui mừng đến quên cả trời đất, đêm đó cứ như vậy dựa lên trên bàn máy tính của Thẩm Thiên Tầm ngủ thiếp đi.

Phong Lạc Lạc cực kỳ hài lòng đối với đứa trẻ Thẩm Thiên Tầm này, bởi vì sau khi cô phối hợp livestream với cậu ta vào sáng sớm hôm sau, thậm chí cậu ta còn làm cho cô một cái tủ đồ ăn vặt.
Đùi gà, cá khô nhỏ, khoai tây chiên… Chẳng thiếu thứ gì cả.
Phong Lạc Lạc chui một vòng vào trong đại dương tủ đồ ăn vặt, cô đếm xong tài sản của chính mình rồi sau đó mới nhảy lên trên sàn nhà.
Lúc này đã là buổi chiều, Thẩm Thiên Tầm đang nằm trên giường ngủ bù.
Phong Lạc Lạc rảnh rỗi không chịu nổi cầm cái điện thoại di động của Thẩm Thiên Tầm lên nhập mật khẩu, sau khi đã nghiên cứu một hồi lâu, cô nghĩ rằng nếu như sau này mình khôi phục được linh lực, nói không chừng có thể dựa vào việc livestream để nuôi sống được bản thân mình!
Sau khi xem đến mức đôi mắt đã đau nhức thì cô mới rời khỏi phòng làm quen với môi trường ở bên trong căn biệt thự.
Ngay cả tinh hoa của ánh trăng ở trên thế này cô cũng đều không thể cảm nhận được, nếu như cô muốn dưỡng vết thương ở bên trong cho tốt và khôi phục được tinh lực thì chỉ có thể tìm được loại hạt châu sáng lấp lánh đó thông qua Thẩm Thiên Mặc.
Nhưng mà hình như anh không có ở nhà.
Lúc cô đang nghĩ ngợi thì có một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện ở hành lang của phòng khách.
Là Thẩm Thiên Mặc.
Phong Lạc Lạc vừa nhìn thấy anh thì đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo cũng bừng sáng lên, cô hùng hục chạy tới.
Bây giờ anh đang mang theo hạt châu có linh khí đó ở trên người.