Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 2: 02

Chương 2: 02

11:56 sáng – 08/08/2025

Tổng cục quản lý người dị năng cũng ở trong trong trung tâm căn cứ người dị năng, lúc Thẩm Thiên Mặc đang muốn mang Phong Lạc Lạc rời đi thì bỗng nhiên có một tiếng còi báo động vang lên khắp toàn bộ khu căn cứ, giọng nữ cứng nhắc nghiêm túc lặp đi lặp lại từng lần một.
“Số thứ tự 025 đánh bảo vệ bị thương chạy trốn! Đã đóng cửa lớn của khu thứ sáu lại ngay lập tức, tất cả mọi người đề phòng! Số thứ tự 025 đánh bảo vệ bị thương chạy trốn! Đã đóng cửa lớn của khu thứ sáu lại ngay lập tức, tất cả mọi người đề phòng!”
Lúc Phong Lạc Lạc nghe được âm thanh này thì sợ hết hồn, túm lấy quần áo ở trước ngực Thẩm Thiên Mặc suýt chút nữa muốn chui vào.
Dáng vẻ nhát gan sợ chết như vậy đã thành công thu hút được được cái nhìn của Thẩm Thiên Mặc.
Thực ra thứ mà Phong Lạc Lạc sợ hãi chính là không biết cái âm thanh này chui từ đâu ra!
Sau khi Thẩm Thiên Mặc nghe được âm thanh thông báo thì bước chân của anh đã vội vã di chuyển về hướng khu thứ sáu!
Có rất nhiều tù nhân đặc biệt bị giam giữ trong khu thứ sáu của căn cứ, không có ai trong số bọn họ dễ động vào được cả.
Phong Lạc Lạc có hơi choáng váng một chút, tốc độ của người đàn ông này quá nhanh, cô ở trong lồng ngực của anh chỉ cảm thấy những bóng hình mờ nhạt thoảng qua ở xung quanh.
Khi chạy tới khi thứ sáu, một vài người dị năng đã vây quanh một con hổ trắng hung ác đang phát điên.
“Gừ!” Con hổ trắng hung ác kia chính là số thứ tự 025.
Khi con hổ trắng vung móng vuốt ra còn lấp lánh ánh sáng màu xanh da trời, uy lực tấn công không hề thua kém một người dị năng có cấp độ A, đương nhiên mấy người dị năng kia cũng không phải là đối thủ của nó!
Thẩm Thiên Mặc thả Phong Lạc Lạc xuống rồi gia nhập vào vòng chiến đấu, chỉ có điều dị năng của anh không có tác dụng, chỉ có thể đánh tay đôi với con hổ trắng mà vẫn còn chiếm được ưu thế!
Phong Lạc Lạc nhìn thấy được nhiệt huyết sôi trào, sức mạnh vô cùng mạnh mẽ không chịu thua kém.
Thế nhưng dần dần cô phát hiện con hổ trắng có chút khác thường, lúc này con hổ trắng giống như đã thành tinh, vậy mà cô lại có thể nói chuyện cùng với nó!
Cô đã đến thế giới này lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy động vật thành tinh, làm sao có thể không khiếp sợ được chứ?
Nhưng dường như nó đang nằm ở bên trong cơn cuồng loạn, những âm thanh phát ra đều là những tiếng gầm gừ khe khẽ không có ý nghĩa.
Lúc này, Trâu Vũ đang cầm một khẩu súng gây mê ở trong tay, cậu ta đi vào nhắm chuẩn con hổ trắng rồi bắn hai phát.
Sức lực tấn công của con hổ trắng dần dần yếu đi, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Tinh thần của nó dường như đã bình tĩnh trở lại, không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ.
Nó đang trả lời Phong Lạc Lạc, nó cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ khi có thể nói chuyện cùng với cô.
“Ngươi cũng là người thú sao? Tại sao ngươi có thể tự do đi lại chứ? Ngươi không có triệu chứng điên cuồng sao?”
Một chuỗi những câu hỏi mà Phong Lạc Lạc không thể trả lời được nó, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ, tiếp theo lại nghe thấy nó nói đến những điều nó đã tự mình trải qua.
Thì ra con hổ trắng này không phải thành tinh, nó là một người thú đã được chuyển hóa thành công, nhưng bởi vì triệu chứng điên cuồng mà không thể thường xuyên duy trì được sự tỉnh táo, đều bị cơ thể thú tính điều khiển giống như một con quỷ giết người, vậy nên mới bị giam giữ ở đây và bị người dị năng trông coi.
Thế nhưng người bảo vệ trông coi con hổ trắng đã thông đồng với một nhà nghiên cứu rút ra không dưới mười ống máu từ trên người nó, vậy nên nó mới vùng dậy phản kháng!
Sau khi Phong Lạc Lạc sửng sốt tiêu hóa được hết những lời của con hổ trắng, cô lặng lẽ theo chân Thẩm Thiên Mặc bò lên trên bả vai của anh.
Tất cả mọi người ở bên trong đều rất hiểu ý nhìn chằm chằm động tác của con cáo trắng nhỏ không biết từ đâu xông đến, khâm phục dũng khi không sợ chết của nó.
Không phải nói động vật nhỏ nhạy cảm nhất hay sao? Lẽ nào nó không cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sợ hãi tỏa ra từ trên người lão đại sao?
Tất cả mọi người đều cực kỳ mong chờ nhìn thấy con cáo trắng nhỏ bị người đàn ông đánh ngã thành thịt vụn, thế nhưng cảnh tượng này lại chậm trễ không hề xuất hiện.
Thẩm Thiên Mặc chỉ liếc mắt nhìn con cáo trắng nhỏ một cái, cứ dung túng để cho nó đứng ở trên bả vai anh như vậy!
Con hổ trắng cũng hoảng sợ nhìn Phong Lạc Lạc: “Cáo trắng nhỏ, ngươi rất thân thiết với Thẩm Thiên Mặc sao?”
“Thẩm Thiên Mặc? Người đàn ông ở dưới chân ta đây sao? Ta cảm thấy năng lực của anh ta rất mạnh, tạm thời sẽ lăn lộn đi theo anh ta.” Phong Lạc Lạc trả lời Bạch Hổ, còn đạp đạp một cái lên vai người đàn ông.
“…” Dường như con hổ trắng bị những lời nói của cô làm cho vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới lại nói: “Thẩm Thiên Mặc mới có ba mươi tuổi đã là lão đại quản lý tổng cục người dị năng, toàn bộ căn cứ người dị năng đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta, anh ta cực kỳ mạnh đấy.”
“Gì chứ?” Phong Lạc Lạc giật mình trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai mặt đơ ở bên cạnh.
Con hổ trắng còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghe được giọng điệu không thể tin nổi của cô: “Anh ta mới ba mươi tuổi sao? Vẫn còn chưa trưởng thành?”
Con hổ trắng có phần không còn gì để nói, sự ngạc nhiên của cô vậy mà lại ở tuổi tác của Thẩm Thiên Mặc: “Hai mươi tuổi ở Trung Quốc đã là người trưởng thành rồi.”
Phong Lạc Lạc yên lặng lắc đầu, đối với bản thân mình là người đã tu hành hàng vạn năm thì Thẩm Thiên Mặc chỉ là một thằng nhóc con, một đứa bé nha…
Bây giờ cô lại biến chất đến mức muốn đi theo lăn lộn cùng với một đứa trẻ con, nhắc đến có chút hơi mất mặt.
Con hổ trắng thấy cô có tâm sự nặng nề thì cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thiên Mặc quét qua một đám người trước mặt, trầm giọng hỏi.
Toàn bộ nhà tù người thú đều được chế tạo bằng thép, không thể nào bị phá hỏng được.
Lúc này, một bảo vệ của khu thứ sáu mới nơm nớp lo sợ bước ra: “Hôm nay là ngày hút máu kiểm tra định kỳ, trước đó tôi đã tiêm thuốc gây tê cho nó, nhưng không ngờ nó lại có một chút kháng lại hiệu quả của thuốc, lúc tôi và Potter đi vào thì bỗng nhiên nó phát điên lao vọt ra, còn làm Potter bị thương.”
Con hổ trắng nằm trên mặt đất phát ra một tràng những tiếng rên rỉ bất lực, nó chỉ thành công biến thành người có một lần, sau đó đều không thể thành công được nữa, thậm chí lúc này còn không thể tự mình phản bác lại được!
“Ô a.” Nói dối.
Phong Lạc Lạc trợn trừng đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo nhìn về phía người bảo vệ kia.
Tiếng kêu của con cáo trắng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, dù sao thì lúc này con cáo trắng đó cũng đang yên vị trên vai vị lão đại băng sơn của bọn họ!
Gương mặt Thẩm Thiên Mặc không hề có chút cảm xúc nào, giống như vốn dĩ không nghe thấy tiếng kêu của con cáo trắng nhỏ, anh hất cằm ra hiệu về phía con hổ trắng, bình tĩnh nói: “Mang nó trở về, tăng cường bảo vệ.”
Phong Lạc Lạc vừa nghe thấy vậy thì cuống quýt lên, cô vân còn cực kỳ đồng cảm với con hổ trắng có cùng hoàn cảnh giống mình, vậy nên làm sao có thể để cho tên bảo vệ kia đạt được mục đích chứ?
Lúc này, cô nhảy xuống từ trên vai Thẩm Thiên Mặc, nhảy về phía người bảo vệ kia, móng vuốt sắc bén quét lên trên bộ đồng phục của anh ta!
Roẹt…
Người bảo vệ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bộ đồng phục bị cắt rách ra một mảng lớn, để lộ ra ống nghiệm ở trong lồng ngực.
Anh ta hốt hoảng che lỗ hổng ở trên bộ quần áo, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của tất cả mọi người thì đều có thể nhìn rõ được màu máu.
“Đó là cái gì? Giao ra đây!” Trâu Vũ quát lên một tiếng lạnh lùng, trong tay anh ta lóe lên một ánh lửa màu xanh lam.
Trong lòng người bảo vệ biết rõ không thể giấu được, anh ta quay người bước ra ngoài, lấy từ trong tay ra một tấm khiên có một mặt màu vàng nửa trong suốt để ngăn chặn đòn tấn công bằng lửa của Trâu Vũ!
Một lần nữa Phong Lạc Lạc lại cảm nhận được làn sóng năng lượng ở ngay tại đây, đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo lấp lánh ánh sáng, trong đó có hình ảnh của những người dị năng tranh tài vô cùng đẹp đẽ.
Băng, lửa, sấm sét, còn có các loại lá chắn phòng thủ…
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Thiên Mặc, vẫn còn chưa biết dị năng của anh là cái gì đây?
Thần bí một cách kỳ quái.
Trẻ con cũng thì trẻ con, dù sao thì tuổi thọ của loài người đều không dài, hơn nữa lại còn trưởng thành quá sớm.
Phong Lạc Lạc đang tự an ủi ở trong lòng.
Người bảo vệ kia chỉ là người dị năng cấp độ C trong hệ thống phòng thủ nên rất nhanh đã bị khống chế.
Trâu Vũ tìm được một ống máu cùng với một túi thuốc màu đỏ từ trên người cậu ta, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng đi tới trước mặt Thẩm Thiên Mặc.
“Lão đại, đây đều là máu của người thú.”
“Bắt cả nhà nghiên cứu Potter phụ trách 025 lại, hỏi rõ ràng xem là chuyện gì xảy ra.” Ánh mắt Thẩm Thiên Mặc lạnh lẽo quét qua người tên bảo vệ đang sống dở chết dở kia.
Trâu Vũ nhận mệnh lệnh rời đi.
Lúc này Phong Lạc Lạc lại cọ cọ vào chân của Thẩm Thiên Mặc, ngước đầu lên khẽ kêu một tiếng: “Ô a…”
Dáng vẻ đắc ý như vậy, khỏi phải nói kiêu ngạo đến mức nào.
Thẩm Thiên Mặc cụp mắt nhìn chằm chằm cô rồi lại híp mắt vô cùng nguy hiểm: “Ngươi là người thú sao?”
Vừa nãy cậu ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, cảm thấy dường như con cáo trắng nhỏ có thể nói chuyện được với con hổ người thú, đương nhiên lúc này cô coi như không nghe thấy lời nói của anh, cô men theo đôi chân của anh nhanh nhẹn bò lên, treo lên trên quần áo ở trước ngực anh.
Đôi mắt màu xanh da trời lạnh lẽo chăm chú nhìn anh, vô cùng lanh lợi muốn ôm một cái.
Ánh mắt Thẩm Thiên Mặc đảo qua những bóng người còn lại đang xôn xao rời đi, cuối cùng vẫn vươn tay ra trống rỗng vòng ở trước ngực.
Phong Lạc Lạc giẫm lên cánh tay mạnh mẽ của anh, sau khi chui được vào trong lồng ngực của anh thì tìm một tư thế thoải mái rồi không lộn xộn nữa.
Thực sự càng ngày cô càng trở nên hiếu kỳ với cái thế giới này.
Tầm mắt của Thẩm Thiên Mặc vẫn còn ở trên người của con cáo trắng nhỏ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như những lời vừa nãy không phải là do anh nói vậy.
Trên người con cáo trắng nhỏ không có hơi thở của người thú, có thể chỉ là sự trùng hợp thôi.

Đương nhiên Phong Lạc Lạc không bị ném đi, cô được bé con mặt đơ kia đưa về một ngôi biệt thự cổ điển vô cùng sang trọng.
Lúc này bầu trời đã nhá nhem tối, ánh đèn rực rỡ trong thành phố cũng bắt đầu sáng lên.
Phong Lạc Lạc đã một mình mò mẫm ở cái thế giới này hơn một tháng, bây giờ đã không còn thứ gì có thể làm cho cô ngạc nhiên được nữa.
Thế nhưng…
Tắm rửa cùng với một người khác giới, cô vẫn không thể nào chấp nhận nổi có được không hả? Mặc dù anh chỉ là một đứa trẻ con!
Lúc này Thẩm Thiên Mặc đã để trần nửa người phía trên, từng đường cong nhấp nhô của bắp thịt ở trước ngực vô cùng gợi cảm, kết hợp với gương mặt đẹp trai ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc kia, quả thực là không bị quyến rũ cũng không được!
Phong Lạc Lạc đã từng nhìn trộm Chiến Thần tắm ở trên Thiên Đình, nhưng mà do khoảng cách quá xa nên ngay cả bắp thịt có mấy múi cô cũng không thể thấy rõ được.
Nhưng bây giờ vào giờ phút này, cô lại không có một chút khoảng cách nào mà va chạm với bắp thịt của bé con mặt đơ.
Bởi vì anh cứ như vậy bế cô đi vào phòng tắm.
Cảnh tượng thơm ngát làm cho toàn bộ con cáo Phong Lạc Lạc có chút hơi choáng váng, mãi cho đến khi cô bị thả vào trong bồn tắm ngập tràn nước ấm thì mới khôi phục lại tinh thần, vội vã giãy dụa muốn chạy ra ngoài!
Chuyện tắm cùng với một mỹ nam gì đó quá mất hồn, cô không thể nào chịu đựng nổi.
Nói thật thì cô chính là một người xem trọng mặt mũi và lòng tự trọng của mình hơn nhan sắc!
Hơn nữa, vừa nghĩ tới anh vẫn còn là một đứa trẻ con, cô lại cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ.
“Đừng lộn xộn.” Thẩm Thiên Mặc ngồi xổm ở bên cạnh bồn tắm, bàn tay lớn của anh đè con cáo nhỏ màu trắng xuống.
Phong Lạc Lạc vùng vẫy không có kết quả, cũng để mặc cho anh tùy ý điều khiển.
Sữa tắm được xoa lên trên lông tơ trắng mịn của cô, bong bóng thơm phức làm cho cô cảm thấy có chút mới mẻ, còn lè lưỡi liếm một cái.
Một giây sau cô lại nhe răng trợn mắt phun ra ngoài.
“Ô a!” Mùi vị thật là kỳ quái!
Thẩm Thiên Mặc nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của cô thì có hơi sửng sốt, sau đó mới nói: “Không ăn được.”
“Ô a…” Phong Lạc Lạc khổ sở ngẩng đầu lên, chỉ sợ những bong bóng kia sẽ chôn vùi mình mất.
Nhưng mà kỹ thuật của đứa trẻ con này rất tốt, sức mạnh vừa phải không lớn cũng không nhỏ, làm cho cô vô cùng thoải mái nhắm hai mắt lại.
Sau khi đã giúp con cáo trắng nhỏ tắm rửa gần như xong hết thì Thẩm Thiên Mặc đặt nó sang một bên, cởi chiếc quần dài cuối cùng rồi chính mình đi tới phía dưới vòi hoa sen…
Phong Lạc Lạc không cảm nhận được ngón tay của người đàn ông nữa thì mới mơ màng mở mắt ra, ối, lập tức thấy bóng lưng của bé con mặt đơ.
Phù…
Phong Lạc Lạc cảm giác cái mũi của mình đang nóng bừng lên, cô vội vàng lao đầu vào trong làn nước ấm.
… Cô không cố ý muốn nhìn trộm đâu.
Cùng lắm sau này cô chịu trách nhiệm với đứa trẻ này là được.