Sau khi trăng máu xuất hiện, Phong Lạc Lạc ngồi thiền một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Quả nhiên trên đường không có một bóng người, thỉnh thưởng có một chiếc xe lao vút qua.
Lúc cô livestream, mỗi khi vừa có một biến động nhỏ gì đó là khu bình luận trên màn hình lại gào khóc thảm thiết vô cùng hoảng sợ.
Các fans vừa lo lắng vừa phấn khích, làm cho Phong Lạc Lạc cũng dở khóc dở cười, nhưng mà bầu không khí livestream rất vui vẻ là được rồi.
“Bà ngoại, ở sau lưng cô! Bên phải! Cái màu đen di chuyển là cái gì?”
“Ôi! Bà ngoại chạy mau!”
“Trời ạ, đúng là sắp xảy ra chuyện rồi sao?”
“…” Phong Lạc Lạc xoay người nhìn lướt qua, trong lòng cô thở dài một cái rồi mới quay lại điện thoại di động nói: “Cái đó là một quả bóng màu đen bị vướng lại ở trên cành cây.”
“Bà ngoại, quá đáng sợ rồi! Chúng ta về nhà có được không…”
“Khu A vẫn rất an toàn, mọi người đừng có như vậy, sẽ dọa chết người đó…”
“Bà ngoại! Phía sau có người!”
“Có người! Quá tốt rồi!”
“Có người, cuối cùng cũng có thể yên tâm về bà ngoại của chúng ta rồi…”
Lúc này Phong Lạc Lạc cũng nhìn sang phía bên tay phải, một người đàn ông mặc áo đen đang đi về phía cô.
Anh ta đeo khẩu trang màu đen, không nhìn rõ được gương mặt, nhưng khi anh ta càng đến gần thì cô càng cảm nhận được sát khí trên người anh ta.
Phong Lạc Lạc không muốn dây vào, cô xoay người đi về phía đối diện.
Nhưng mà dường như người kia đặc biệt nhằm vào cô, cô đi khỏi thì anh ta cũng đuổi theo!
“Anh là ai?” Phong Lạc Lạc dừng bước lại, cau mày nhìn anh ta.
“Đi chết đi!” Đối phương vẫn hung ác như cũ, anh ta trừng mắt nhìn cô, con dao gọt hoa quả ở trong ta lộ ra, vung tới phía cô!
Phong Lạc Lạc lắc mình né tránh mấy lần, cuối cùng có chút không kiên nhẫn, cô đạp một phát nặng nề vào bụng anh ta.
Người đàn ông ngã xuống đất, con dao trong tay anh ta rơi trên mặt đất một tiếng “lạch cạch”, trong miệng phát ra tiếng kêu gào đau đớn.
Cú đá này của cô đúng thật dùng rất nhiều sức lực, có thể hiểu được sự chịu đựng của anh ta.
“Anh là ai?” Phong Lạc Lạc hỏi lại một lần nữa, ánh mắt cô có chút lạnh lẽo.
Vẻ mặt của người đàn ông méo mó, anh ta ôm bụng muốn đứng dậy, Phong Lạc Lạc trừng mắt nhìn rồi lại đá một cái nữa vào chân anh ta, lại nhìn anh ta ngã ra đất.
Có chuyện gì xảy ra với người này vậy?
Anh ta chỉ là người bình thường, mặc dù vô cùng tàn bạo nhưng không thể nào bắt được cô.
“Bà ngoại xảy ra chuyện gì đó? Ăn cướp à?”
“Con mẹ nó! Người này làm sao vậy?”
“… Bà ngoại quyền thế!”
“Trời ạ, không ngờ lại có ăn cướp! Bà ngoại mau báo cảnh sát!”
Phong Lạc Lạc lướt mắt qua màn hình, lúc này cô mới đi tới trước mặt người đàn ông đang giãy dụa: “Anh muốn cướp sao?”
“Con đĩ, tôi muốn giết cô!” Giọng điệu khàn khàn của người đàn ông cất lên, bỗng nhiên anh ta lại rút ra một con dao, ném về phía Phong Lạc Lạc.
Phong Lạc Lạc vẫn luôn đề phòng, vậy nên cô có thể dễ dàng né tránh: “Tôi có thù oán gì với anh?”
Cô tự thừa nhận sau khi mình tới thế giới này thì chưa từng kết thù oán với ai cả.
Không đúng, Tô Minh Đường Hẳn có thể coi là một người…
“Cô hại chết bố tôi!” Người đàn ông dữ tợn lên tiếng.
“Bố anh là ai?” Phong Lạc Lạc hỏi lại/
Đương nhiên người kia biết cô vẫn còn đang livestream nên không nói một tiếng nào cả.
Lúc này Phong Lạc Lạc trực tiếp tắt livestream đi rồi sau đó nhìn anh ta.
“Ngày mười năm tháng trước, bố tôi bị hệ sấm làm bị thương ở tay, trong lúc tạm giam đã mất mạng, đều là do cô hại! Quản việc không đâu!” Người kia đợi đến lúc cô nói xong thì hung ác trừng mắt nhìn cô một cái.
“Hóa ra là người ẩn hình đó à?” Phong Lạc Lạc hơi nhíu mày, cô vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên lại cảm thấy tiếng gió thổi vù vù, không khí lạnh kéo tới từ sau lưng!
Cái cảm giác này, trước đó cô đã từng thử một lần, không muốn thử nữa đâu!
Trong chớp mắt, cô đi sang bên cạnh mấy bước, đồng thời vẫn luôn duy trì lùi về phía sau một cái cột!
“Đùng đùng đùng.” Mặt đất mà cô vừa mới đứng lúc này có ba viên đạn bật lên rơi xuống.
Còn người đàn ông đeo khẩu trang kia vội vàng ôm bụng lảo đảo rời đi, anh ta cũng biết vốn dĩ mình không thể đánh lại được người con gái mảnh mai nhưng thực ra rất mạnh mẽ đó.
Chỗ đó là lối ra của một cái hẻm nhỏ, tối đen, không hề có đèn đường.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô vẫn quyết định đi qua đó xem xét một chút.
Đáng tiếc, cuối con hẻm nhỏ đó là một bức tường, đã không còn bóng dáng của ai nữa rồi.
Có lẽ là leo tượng chạy mất rồi.
Bên kia, sau khi người đàn ông đeo khẩu trang đi qua một lối rẽ, bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ xuất hiện trước mặt anh ta, giọng điệu sắc nhọn quát lên lạnh lùng: “Đúng là vô dụng, ngay cả một người phụ nữ cũng không đối phó được.”
Đây là một người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp, nhưng vì khóe miệng nhếch lên nên trông có chút chanh chua.
Người đàn ông kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt anh ta cũng có chút chán nản: “Chắc chắn cô ấy đã từng luyện tập, sức lực của cô ấy rất mạnh.”
Bị cô đạp cho một phát, các bộ phận ở bên trong bụng anh ta giống như đã bị di chuyển vị trí, lúc này đang vô cùng đau đớn.
“Cô ấy chưa sử dụng năng lực đặc biệt gì đó à?” Người phụ nữ lại hỏi tiếp.
Người đàn ông lắc đầu: “Có lẽ cô ấy là một người bình thường.”
“Cô ấy có thể tránh được ba phát súng, có thể là người bình thường gì chứ, lần sau tìm cơ hội bắt cô ấy lại xem.” Người phụ nữ nói xong thì xoay người rời đi, người đàn ông đeo khẩu trang tập tễnh đuổi theo.
Phong Lạc Lạc đi ra khỏi con hẻm nhỏ, cô quay về chỗ con đường vừa nãy một lần nữa, nhặt ba viên đạn ở trên mặt đất lên, sau đó không sợ chết mà bắt đầu tiếp tục livestream.
“Bà ngoại! Khóc hu hu, chúng tôi đều tưởng cô bị giết hại rồi!”
“Người đàn ông đó có chuyện gì vậy? Bà ngoại không sao chứ?”
“Bà ngoại, cô đang ở đường Ngọc Hà khu A sao? Tôi báo cảnh sát!”
…
Vừa nhìn thấy ba chữ “báo cảnh sát”, Phong Lạc Lạc vội vã mở miệng: “Không cần báo cảnh sát, tôi không sao, vừa nãy người đó đã chạy rồi.
Cô dừng lại một chút, sau đó để lộ ra ba viên đạn ở trong lòng bàn tay mình, thấp giọng hỏi: “Nhưng mà anh ta còn có người giúp đỡ, hơn nữa còn có súng, không phải ở Trung Quốc không thể cầm súng riêng hay sao?”
“(ΩДΩ)! !”
“Đột nhiên cảm thấy lạnh hết sống lưng! Chủ trì đắc tội với ai rồi sao?”
“Bà ngoại đừng dọa tôi!”
“Mặc dù nói rằng không thể cầm súng, nhưng mà không phải ai cũng là người dân lương thiện như tôi đâu! Bà ngoại, cầu xin cô hãy về nhà đi, hu hu hu…”
Sự sợ hãi tràn ngập ở trong phòng livestream, Phong Lạc Lạc cất đạn vào trong túi, sau đó cong môi nở nụ cười: “Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ tan vào bên trong ánh trăng mờ ảo, trong lúc nhất thời xua tan đi tất cả bầu không khí khủng khiếp lúc nãy.
Lúc này, bỗng nhiên trên con đường trống trải vang lên âm thanh của tiếng còi cảnh sát.
Phong Lạc Lạc ngẩn ra, sau đó mới nhớ tới việc vừa nãy có người trong phòng livestream nói báo cảnh sát.
“Mọi người lại muốn mang tôi đến cục cảnh sát ngắm cảnh sao?” Khóe miệng cô cứng đờ nhếch lên, vội vã chuồn đi.
Bởi vì Tô Minh Đường mà bây giờ cô có bóng ma tâm lý mỗi khi nhìn thấy cảnh sát.
Lúc cô đang nhanh chóng chạy trên đường thì phòng livestream đều cường nghiêng ngả.
Thể chất sự cố này của bà ngoài thật thú vị, giới truyền thông, cảnh sát và cả những tên xấu xa đều chuyển động xung quanh cô!
Phong Lạc Lạc chưa đi được bao lâu thì có một bóng dáng cao lớn chặn ở trước mặt cô, làm một gương mặt quen thuộc.
Cô vừa nhìn thấy thì thầm thở phào, may không phải là cảnh sát.
Nhưng mà một giây sau tim cô lại nhảy lên.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cô ngẩng đầu nhìn lên gương mặt nhạt nhẽo của người đàn ông ở phía đối diện.
“Không phải bảo cô đừng ra ngoài buổi tối sao?” Thẩm Thiên Mặc khẽ cau mày, trông anh lại càng nghiêm túc và lạnh lùng hơn.
Phong Lạc Lạc mím môi, cô cảm thấy hình như anh đang quan tâm quá mức, nhưng mà khi anh vừa mở miếng giáo huấn giống như ở trên người bà ngoại, cô lại có cảm giác eo và lưng mình đều không dựng thẳng lên được.
Cô cầm lấy điện thoại di động, chặn ống kính lại rồi mới nhỏ giọng lên tiếng: “Tôi vẫn còn đang livestream đó, anh đừng nói tôi.”
Mất mặt.
Phong Lạc Lạc lặng lẽ thêm hai chữ ở trong lòng.
Đương nhiên Thẩm Thiên Mặc biết cô đang livestream, vậy nên thìn thấy cô đột ngột tắt livestream thì anh cũng chạy đến.
Lần nào cũng như vậy, đều không khiến cho người ta bớt lo lắng.
Dưới ánh đèn đáng sáng rực, hàng mi dài cong vút phủ bóng lên gương mặt trắng nõn, đôi mắt lấp lánh trong veo, ánh mắt anh chỉ dừng lại một chút rồi lờ mờ rời đi ngay, anh đè giọng xuống thấp nói: “Đi về livestream, bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Phong Lạc Lạc không thèm để ý đáp lại: “Anh đi mau đi, tôi sắp kết thúc rồi.”
Hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Thiên Mặc vẫn chưa nới lỏng ra, đôi mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó hỏi: “Có muốn đi xem con hổ hay không?”
“…” Phong Lạc Lạc ngẩn ra, sau đó cô gật đầu.
Cô cảm thấy cái mà anh gọi là xem con hổ chắc chắn không đơn giản như vậy.
Các khán giả xem livestream không nhìn thấy hình ảnh, bọn họ đều spam sắp nổ tung màn hình rồi.
Giọng nói của đàn ông, là ai vậy? Tại sao hai người nói chuyện giống như có vẻ thân thiết vậy?
Anh trai cảnh sát quyền thế, ảnh đế mới lên ở trong giới giải trí, bây giờ lại xuất hiện một giọng nói thần bí, rốt cuộc ai mới là người đàn ông ba mươi tuổi bí ẩn ở trong cái Weibo đó của bà ngoại chứ?
Hơn nữa, đi xem hổ vào giờ này? Không sợ chết sao?
Sự lo lắng chồng chất ở trong phòng livestream, lúc các fans hâm mộ hận không thể xuyên qua màn hình đến ăn dưa thì cuối cùng gương mặt của Phong Lạc Lạc cũng xuất hiện trên màn hình.
Cô liếc nhìn tin nhắn của mọi người, rồi lại liếc nhìn người đàn ông đang im lặng không nói gì ở bên cạnh rồi mới mở miệng nói: “Tại sao bỗng nhiên lại nhắc đến ảnh đế mới lên ở trong giới giải trí chứ?”
Vừa nghe thấy những lời này của cô, Thẩm Thiên Mặc cũng hơi cúi đầu nhìn lướt qua cô.
Nhưng mà Phong Lạc Lạc lại không chú ý tới, cô nhìn bình luận giải thích ở trên màn hình, sau đó hiểu ra gật đầu.
Thì ra vẫn còn có rất nhiều người người suy đoán về mối quan hệ của cô và minh tinh ở trong giới giải trí đó, bởi vì vừa hay người đàn ông kia cũng ba mươi tuổi, hôm đó cô còn đăng hình phác họa của anh ta ở bên trong Weibo.
Trong chốc lát Phong Lạc Lạc có chút không nói lên lời: “Người đàn ông ba mươi tuổi này” cố chấp không bỏ qua được hay sao?
“Mọi người đừng nói tới ảnh đế kia nữa, nếu không sáng mai lại có người đến phá nữa, phiền phức lắm!” Cô nói với vẻ nghiêm túc, cũng vô cùng dứt khoát.
Phần lớn người trong phòng livestream đều đã quen với cái tính tình này của cô, bọn họ đều đáp lại ha ha ha.
Sau đó Phong Lạc Lạc còn nói: “Với cả tôi không thích đàn ông ba mươi tuổi, quá non nớt rồi.”
Vậy nên tất cả mọi người hãy quên chuyện này đi.
Sau khi cô nói xong, Thẩm Thiên Mặc ba mươi tuổi còn quá non ở bên cạnh cô có hơi nhếch môi, bàn tay buông thõng bên người có chút nắm chặt, gương mặt đẹp trai vẫn không có chút thay đổi nào.
“Bà ngoại ha ha ha, tôi tin có một đám người trái tim đang tan nát rồi! Khổ sở (﹏)”
“o(╥﹏╥)o bà ngoại, ba mươi tuổi lẻ ba ngày có được không?”
“Bà ngoại, mặc dù tôi vừa mới trưởng thành, nhưng tôi không hề non nớt chút nào đâu!”
“Trước đây ai nói tôi trông sốt ruột thì tôi sốt ruột với ai, bây giờ tôi lại rất vui vẻ!”
…
Phong Lạc Lạc bị chọc cười khi nhìn thấy bình luận trên màn hình, nhưng mà liếc nhìn thời gian, cô lập tức lên tiếng tạm biệt mọi người, sau đó tắt livestream.
“Cô biết Mộc Trì Quyền?” Thẩm Thiên Mặc hỏi cô với vẻ hờ hững giống như không hề để ý chút nào, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn màn đêm phía trước, giọng nói trầm thấp êm tai.
Phong Lạc Lạc nhìn về phía anh, sau đó cô gật đầu, vừa nãy các khán giả xem livestream cũng đã nhắc tới, cứ xem như là biết rồi đi.
Biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Thiên Mặc vẫn không hề thay đổi chút nào, anh chỉ hơi híp đôi mắt lại nhìn cô rồi nói: “Dị năng của anh ta là sức hấp dẫn.”
Sau khi cô nghe xong thì bình tĩnh gật đầu.
Sức hấp dẫn? Kiểu dị năng này mà làm minh tinh thì thực sự quá tuyệt vời.
Thẩm Thiên Mặc cứ nhìn cô như vậy mà không nói tiếng nào.
“Anh chỉ muốn nói cho tôi biết điều này?” Phong Lạc Lạc có chút mờ mịt, gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn ngẩng lên, trong mắt có chút ánh sáng mờ ảo.
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc dịch chuyển ánh mắt từ trên người cô đi, có chút gợn sóng yếu ớt hiện lên trong đôi mắt có hơi co lại của anh.
Dị năng của Mộc Trì Quyền là sức hấp dẫn, nếu như cô có ấn tượng tốt với anh ta thì chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi dị năng của anh ta.
“… À.” Phong Lạc Lạc túm lấy đuôi tóc của mình, cô ngơ ngác gật đầu.
Cảm giác không theo kịp suy nghĩ của bé con mặt đơ…
——
Suốt cả chặng đường, Thẩm Thiên Mặc dẫn Phong Lạc Lạc đi theo định vị, cuối cùng lại vượt qua khu A đi tới khu B.
Ở trên quảng trường trống trải, một con hổ trắng với ánh mắt hung ác đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Phong Lạc Lạc nhớ không lầm thì đây chính là số 025 mà lần trước cô đã từng gặp ở bên trong căn cứ.
Nó lại nổi điên sao?
“Lão đại, anh đến rồi!” Trâu Vũ sốt ruột đi tới trước mặt Thẩm Thiên Mặc, bỗng nhiên chú ý tới bên cạnh anh còn có một cô em gái xinh đẹp, anh ta lại ngẩn ngơ cả người: “Cô, cô là… Bà ngoại?”
Sau khi nghe thấy vậy, Phong Lạc Lạc híp mắt nở nụ cười, đôi môi hồng thốt lên một tiếng: “Vâng.”
Bỗng nhiên sắc mặt của Trâu Vũ đỏ bừng lên: “…” Bà ngoại đang trêu đùa anh ta sao? Mẹ, tim đập nhanh quá.
Khóe miệng Thẩm Thiên Mặc cứng đờ, anh lạnh lùng lên tiếng: “Nó như vậy bao lâu rồi?”
Trâu Vũ khôi phục lại tinh thần, anh ta sờ mũi ngại ngùng nói: “Nửa tiếng rồi, nó có thể kiềm chế bản thân mình không làm tổn thương người khác, nhưng mà không muốn theo chúng ta về, cứ luôn gầm thét loạn xạ ở chỗ này.”
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc đáp lại một tiếng, anh hướng ánh mắt lên trên con hổ trắng.
Trâu Vũ lại khẽ ho một tiếng, anh ta liếc mắt nhìn Phong Lạc Lạc đang yên lặng, lại không kiềm chế nổi mà hỏi tiếp: “Lão đại, cái này là… Tại sao anh lại dẫn cô theo cô ấy đến?”
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn anh, còn chưa kịp mở miệng giải thích thì đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Phong Lạc Lạc ở bên cạnh: “Anh ấy bảo dẫn tôi tới xem con hổ.”
Kết quả là nhìn thấy một người thú đang hấp thu tinh hoa của ánh trăng.
Hừ, chơi không vui.
Thẩm Thiên Mặc nghe được giọng điệu khác thường của cô, anh liếc mắt về phía cô, bờ môi khẽ nhúc nhích: “Không thích sao?”
“Ồn ào.” Phong Lạc Lạc đáp lại hai chữ.
Con hổ gào thét ở trong màn đêm tĩnh lặng có vẻ làm cho người ta sợ hãi, quả thật cũng rất ầm ĩ.
“Vậy đi về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thiên Mặc nói với cô, sau đó anh nhìn Trâu Vũ dặn dò: “Để cho nó làm ầm ĩ xong thì đưa về, có việc lại tìm tôi.”
Sau khi Trâu Vũ nghe thấy vậy, đôi mắt anh ta trợn trừng sắp lồi cả ra ngoài, rất lâu sau mới mở miệng: “…Vâng, lão đại, tạm biệt lão đại.”
Lão đại thông suốt rồi sao? Có cảm giác vừa nãy vội vàng không kịp đề phòng đã bị nhét cơm chó đầy mồm.
Mẹ, sau này tôi sẽ làm ít nhiệm vụ hơn, tôi cũng phải yêu đương thôi, chua chết người khác rồi!



