Chiếc đĩa tròn treo cao trong màn đêm, mang theo vầng sáng đỏ hồng lại có chút hơi quỷ quái.
Bên trong vườn hoa nhỏ, cáo trắng nhỏ như đang được bao phủ ở trong một vầng sáng, từ từ biến thành một hình bóng xinh đẹp mềm mại.
Cô cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, bởi vì Thẩm Thiên Tầm thì đang ngủ như heo, mà vốn dĩ Thẩm Thiên Mặc cũng chưa về.
Phong Lạc Lạc ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn vầng trăng máu, hình như ngày mười năm tháng trước cô đang… Ở trong khu rừng rậm thú vật, cũng không chú ý đến.
Cô lấy ra một chiếc điện thoại di động từ bên trong Càn Khôn Giới, cái đó là Miên Miên đưa cho cô để có thể liên lạc với cô ấy.
Sau khi cô mở máy, quả nhiên tất cả đều là tin nhắn mà cô ấy gửi đến.
Phong Lạc Lạc đã lén chơi điện thoại của Thẩm Thiên Tầm rất nhiều lần, vậy nên cũng có thể sử dụng một cách thuận lợi.
Cô nhìn thấy biểu tượng của phần mềm livestream, sau khi suy nghĩ một chút thì cũng nhấp vào mở nó ra.
Livestream có thể kiếm tiền.
Cô đăng ký livestream của chính mình, đặt tên là: Trăng máu đêm nay đẹp quá.
Sau đó cô vừa chìm đắm trong ánh trăng vừa sử dụng di động quay về phía trăng máu kỳ lạ ở giữa bầu trời tối đen.
Vốn dĩ Phong Lạc Lạc chỉ định thử một chút, không ngờ tới thật sự có người vào rồi.
Thế nhưng người kia nhanh chóng để lại một câu rồi lập tức rời đi.
“Mẹ kiếp, tôi chỉ tò mò chọn vào đây đây, không ngờ thực sự đang phát trực tiếp trăng máu! Lặn thôi lặn thôi!”
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc khẽ sáng lên, tiếp theo cũng là một số người tới rồi lập tức rời đi.
Sau khoảng nửa tiếng, thật ra cũng có mấy người ở lại, có người nói chuyện ở khu bình luận trên màn hình.
“Mẹ nó, xui xẻo quá đi! Cái livestream này có thể tắt được rồi!”
“Con mẹ nó, chủ trì là người mới chơi à, không phải là đang ở bên ngoài chứ? Không sợ bị xé rách thành từng mảnh nhỏ màu đỏ sao?”
“Chủ trì là người dị năng à? Rất mạnh sao?”
Phong Lạc Lạc nhìn thấy hai bình luận mới nhất trên màn hình thì có hơi ngạc nhiên, cô dịch chuyển điện thoại, một gương mặt xinh đẹp trắng nõn xuất hiện ở trong màn hình.
Đôi lông mày của cô như tranh vẽ, bên trong đôi mắt dường như có chút mơ màng, đôi môi hình thoi giống như hoa đào đang nở rộ: “Tại sao lại nói như vậy? Trăng máu rất đáng sợ sao?”
Vốn dĩ cô có thể đi tìm tòi, nhưng lại chẳng muốn đăng xuất livestream.
Livestream chỉ có khoảng mười người, lúc này đây, trong nháy mắt đều đã yên lặng như gà.
Một giây sau đó khu bình luận trên màn hình lại nổ tung.
“Chủ trì là người sao, đẹp đến mức kỳ cục. . .”
“Tôi nghi ngờ tôi bị hoa mắt rồi! Tôi tưởng rằng livestream trăng máu sẽ là một người đàn ông, không ngờ lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp!”
“Chủ trì, đừng livestream trăng máu nữa, tôi thích nhìn gương mặt của cô hơn!”
“Người đẹp thần bí của bệnh viện khu A! Đã xác nhận xong!”
“Cái này là phúc lợi đêm khuya sao? Đánh báo muốn xem trăng máu, không ngờ lại nhìn thấy người tình trong mộng của tôi!”
“Cút xéo, chủ trì là của tôi!”
“Để tôi giải thích đi! Ngày mười năm hàng tháng đều sẽ có trăng máu xuất hiện, dã thú bạo động tùy ý hại người, vốn dĩ người bình thường không thể nào đối phó nổi, vậy nên tối đó phần lớn mọi người đều sẽ không đi ra ngoài, cảm thấy không may mắn, hơn nữa cũng sợ gặp phải dã thú bạo động.”
Phong Lạc Lạc nhìn thấy câu giải thích rất dài ở cuối cùng như vậy thì gật đầu: “Thì ra là như thế, cảm ơn bạn, Tiểu quái thú gia tộc Táng Ái.”
Khán giả của tài khoản kia đọc được giống như hít phải thuốc lắc, bất ngờ spam hai chiếc du thuyền xa hoa!
“Ồ, Tiểu quái thú là cường hào nha!”
“Chủ trì mau về nhà đi, đừng ở bên ngoài nữa, thật sự rất nguy hiểm, vừa nãy tôi cũng đã nghe được tiếng người dị năng đánh nhau với dã thú!”
Phong Lạc Lạc liếc nhìn bình luận trên màn hình, bỗng nhiên cô quay đầu lại nhếch môi, có chút hưng phấn nói: “Tôi cũng nghe thấy, đi xem chứ?”
Sự sợ hãi quét qua toàn bộ khu bình luận trên màn hình: “Chủ trì đừng đi!”
Thế nhưng Phong Lạc Lạc đã đứng dậy đi ra ngoài.
Cô đặt kết giới trên người mình, người khác sẽ không thể nhìn thấy được sự tồn tại của cô.
Ra khỏi biệt thự một đoạn, cô nhìn thấy một một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nổi lên một viên sấm màu tím ở trong tay, cậu ta đang đối mặt với một con linh cẩu hung ác.
Cô cầm điện thoại di động quay lại hiện trường tranh đấu, còn nhẹ giọng giải thích: “Người dị năng hệ sấm và linh cẩu ngông cuồng…”
Sau một tiếng sấm sét xì xì, con linh cẩu phát ra tiếng kêu rên liên hồi, cuối cùng biến thành một đống đen thùi lùi.
Người dị năng hệ sấm đào lấy thú hạch, đang kéo thi thể linh cẩu chuẩn bị rời đi.
Mà một người đàn ông trung niên khác cầm dao gọt hoa quả cũng đang dần dần đến gần cậu ta với ánh mắt hung ác.
Phong Lạc Lạc không ngờ còn có người đến cướp thú hạch, hơn nữa cũng là người dị năng, vậy nên cô đến gần thêm một chút chuẩn bị xem cuộc vui.
Nhưng mà dần dần, Phong Lạc Lạc đột nhiên cảm giác thấy có chút kỳ lạ, hình như người dị năng hệ sấm không cảm nhận được người đàn ông trung niên, cậu ta không có một chút phòng bị nào mà còn quay lưng về phía ông ta.
Cô liếc nhìn khu bình luận trên màn hình, thấp giọng hỏi: “Mọi người đều không nhìn thấy người đàn ông trung niên đó sao?”
“Chủ trì, người đàn ông trung niên nào? Không phải chỉ có một người trẻ tuổi có dị năng hệ sấm thôi sao?”
“Dị năng ẩn hình?”
“Chủ trì đừng qua đó, giữa những người dị năng đều không có bình yên đâu!”
Phong Lạc Lạc liếc nhìn bốn chữ “Dị năng ẩn hình”. Cô bước ra khỏi kết giới nói với người hệ sấm: “Hệ sấm, cẩn thận phía sau.”
Hệ sấm và người đàn ông trung niên đều sững sờ, nhưng mà rõ ràng ý thức chiến đấu của hệ sấm tương đối cao, một tia sấm sét nổi lên ở phía sau.
“Ôi!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở phía sau, con dao gọt hoa quả trong tay người đàn ông trung niên rơi xuống đất, thân hình của ông ta cũng hiện ra, lúc này tay của ông ta bị cháy đen một mảng, chỉ sợ sắp bị tàn tật rồi.
Nhưng hệ sấm không lấy mạng ông ta, cậu ta chỉ đạp ông ta lăn lại rồi cho một đòn vào sau gáy, để cho ông ta yên tĩnh lại.
Lúc này, người đàn ông hệ sấm mới quay đầu lại nhìn về phía Phong Lạc Lạc, sau đó toàn thân cậu ta có chút bối rối, không dám đối diện với ánh mắt của Phong Lạc Lạc, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Vừa nãy cảm ơn chị, chị, chị là ai? Vì sao, vì sao lại ở đây?”
Phong Lạc Lạc vung vẩy điện thoại di động, nở một nụ cười trong trẻo: “Tôi tới livestream thì đúng lúc gặp được.”
Hệ sấm bị nụ cười đó của cô làm cho lắc lư rung chuyển, hai mắt cậu ta nhìn thẳng, quả thật thấy hình ảnh livestream ở trên điện thoại của cô, vậy nên đương nhiên cũng tin tưởng lời cô nói.
Chỉ có điều cậu ta cảm thấy có chút mất mặt, cậu ta đường đường là một người dị năng hệ sấm cấp A, vậy mà suýt chút nữa lại bị một người tàng hình cấp C giết…
“Người đẹp, chị mau về đi, bên ngoài không an toàn lắm đâu.” Cậu ta yếu ớt nhắc nhở.
Phong Lạc Lạc gật đầu, sau đó cô quay người rời đi.
Hệ sấm đi theo một bước, nhưng nghĩ đến hỗn loạn ở phía sau nên lại lùi về.
Sau khi Phong Lạc Lạc đi ra khỏi tầm mất của người dị năng hệ sấm thì mới thiết lập kết giới một lần nữa.
Sau đó cô nhìn vào màn hình di động.
“Chủ trì thật sự rất lợi hại, vậy mà lại có thể nhìn thấy người dị năng ẩn hình!”
“Cảm thấy không tốt rồi, tên hệ sấm này muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Ha ha ha, hệ sấm choáng váng, chủ trì chuồn đi thật tốt, nếu không sẽ bị yêu cầu phát tín hiệu V rồi!”
“Chủ trì mau về nhà đi, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm!”
. . .
Sau đó Phong Lạc Lạc lại nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào bức tường bao quanh, cô về đến vườn hoa nhỏ, sau khi thu hồi kết giới thì mới sử dụng điện thoại quay mình.
Không ngờ chỉ gần mười phút ngắn ngủi mà livestream của cô đã nhảy lên tới hơn một ngàn người, hơn nữa con số còn không ngừng tăng vọt lên.



