Nhưng cơ thể hắn nhỏ bé thì khỏe mạnh chỗ nào, Nguyên Nguyên cười khẽ, đúng là cần phải cho ca ca ăn chút đồ bổ vào lúc cơ thể đang phát triển, nếu không sau này không cao thì làm sao đây.
Lưu đại nương nhéo cánh tay Nguyên Đồng Nguyệt, nhăn mũi bĩu môi lắc đầu: “Không được không được, con cần phải ăn nhiều một chút, hôm nay mấy đứa đem nấm tới rất đúng lúc, chúng ta sẽ làm món gà hầm nấm. Các con chơi trong sân một lúc, đợi lát nữa đại nương sẽ làm xong ngay!”
“Đại nương luôn quan tâm đến chúng con như vậy chúng con cũng không thể chỉ biết ăn, để con giúp đại nương xào rau nhé!” Nguyên Đồng Niên tự tiến cử, nóng lòng muốn thử.
“Không cần, không cần! Đại nương làm được, các con là khách, sao có thể để các con làm chứ, mau đi chơi đi.” Lưu đại nương thúc giục ba đứa trẻ đi chơi, nơi này có bà ấy là được rồi.
Bình thường trong nhà chỉ có một mình bà ấy nên ăn không nhiều, hôm nay ba tiểu bảo bối đến đây phải làm nhiều một chút, tránh cho không đủ ăn. Nhìn cánh tay cẳng chân Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ thì biết chắc chắn ngày thường chúng không được ăn cơm ngon.
Lưu đại nương xoay người đi vào phòng bếp, Nguyên Đồng Niên không bỏ cuộc cũng đi theo vào trong. Từ nhỏ mẫu thân đã dạy bọn họ không thể lấy không thứ gì của người khác, cho dù nhận lễ cũng phải đáp lễ, đây gọi là có qua có lại.
“Đại nương, ở nhà con thường xuyên nấu cơm, sẽ không gây thêm phiền phức cho người đâu!” Nguyên Đồng Niên cầm lấy mấy cây củi chất đống bên cạnh: “Để con nhóm lò cho ngài cũng được.”
Nguyên Đồng Nguyệt ôm bó củi trong tay Nguyên Đồng Niên vào lòng, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước bếp lò, nhóm lửa chụm củi vô cùng thành thạo.
Nguyên Đồng Niên năm tuổi đã có thể tự nấu cơm, Nguyên Đồng Nguyệt năm tuổi đã bắt đầu làm trợ thủ thêm nước thêm lửa giúp hắn.
“Đại nương, ca của con ngứa tay muốn được chạm vào nồi mới thoải mái, sau này ca ấy còn muốn làm đầu bếp tửu lầu đấy. Đại nương đừng cản ca ấy, nếu không có lẽ bữa cơm hôm nay ca ấy ăn không vô đâu!”
Nguyên Đồng Nguyệt thẳng thắng như vậy khiến Nguyên Đồng Niên hơi ngượng ngùng. Hắn chỉ nói chuyện mình muốn làm đầu bếp với một mình Nguyên Đồng Nguyệt, không ngờ đệ ấy lại nói ra tất cả.
Nguyên Đồng Niên nhấc chân đá hắn một cái, không ngờ Nguyên Đồng Nguyệt lại lè lưỡi làm mặt quỷ với mình.
Lưu đại nương nghe nói ăn cơm không vô lập tức luống cuống, bà không thể để huynh muội họ ăn không ngon nênchỉ có thể chiều ý bọn họ.
Bà ấy cười đồng ý: “Thôi được, Tiểu Tứ, vậy hôm nay để con làm đầu bếp, đại nương giúp con, để đại nương nếm thử tay nghề đầu bếp của chúng ta nào.”
Nguyên Đồng Niên hơi ngại ngùng, vội vàng xắn tay áo lên rửa tay, chuẩn bị làm việc.
Nguyên Nguyên thò đầu nhỏ vào cửa nhà bếp, hai búi tóc trên đầu trông rất đáng yêu: “Đại nương, con giúp người rửa rau nhé!”
Chỉ có một mình nàng rảnh rỗi khiến nàng rất ngại.
“Ra chỗ khác chơi!” Ba người đồng thanh nói.
Nguyên Nguyên chớp mắt nhìn ba người vô cùng ăn ý, cả ba đều không muốn để nàng vào phòng bếp.
“Lục muội ra sân chơi nha, nơi này giao cho các ca ca là được.” Nguyên Đồng Niên không cho Nguyên Nguyên vào nhà bếp vì nơi này nhiều khói dầu, Tiểu Lục chưa từng ngửi mùi phòng bếp, nhất định không quen.
“Ca của con nói đúng, trên bàn trong phòng đại nương có cái hộp nhỏ, trong đó còn nửa hộp mứt hoa quả rất ngọt, con cầm lấy vừa ăn vừa chơi. Nhưng cẩn thận một chút, đừng ăn nhiều quá, không thì hàm răng nhỏ mới nhú của con sẽ hỏng đấy!”
Lưu đại nương xem Nguyên Nguyên như con của mình, còn dặn dò nàng đừng để răng hỏng.
“Cảm ơn đại nương!” Nguyên Nguyên mỉm cười rời khỏi nhà bếp.
Đúng lúc nàng còn chuyện khác cần làm.
Sau khi nhìn quanh sân vài lần, Nguyên Nguyên đi đến đứng trước cây hoa hòe kia, cẩn thận quan sát một chút, chỉ có nàng mới nhìn thấy từng luồng khí đen bốc lên từ mặt đất.
Nàng lấy ra một lá bùa rồi ngồi xổm dưới đất, bàn tay nhỏ vỗ lá bùa màu vàng xuống đất, lập tức lá bùa biến mất không thấy đâu nữa.
“Chờ một cơn mưa đến cây sẽ ngã, cho dù trong lòng ngươi chứa oán khí cũng không thể quấn người, mọi chuyện đều có nhân quả, người hại ngươi nhất định sẽ gánh chịu hậu quả xấu.” Nguyên Nguyên ngồi xổm trên mặt đất khẽ nói chuyện.
Nàng vừa mới dứt lời, luồng khí đen dưới đất lập tức bình tĩnh lại, toàn bộ rút vào lòng đất.
Sau đó Nguyên Nguyên mới đứng dậy đi vào trong phòng, nàng lấy ra một lá bùa và xé nó, lá bùa tự động cháy, tro tàn tự động bay vào mọi ngóc ngách trong phòng, cuốn đi luồng không khí không sạch sẽ.
Lưu đại nương bị oán khí quấn thân nhất định gặp nhiều giấc mộng rất mệt mỏi, Nguyên Nguyên lại móc ra một lá bùa bình an nhét vào dưới gối của bà, nàng đã làm hết sức rồi.
Lưu đại nương đối xử tốt với nàng là nhân, nàng giúp Lưu đại nương giải trừ oán khí là quả, gieo nhân nào gặt quả nấy, nàng luôn làm theo nguyên tắc này.
Sau khi làm xong mọi việc, Nguyên Nguyên mới nhìn đến nửa hộp mứt hoa quả mà Lưu đại nương nói.
Hộp mứt hoa quả được chà lau rất sạch sẽ, nhưng chỗ miệng hộp lại có chút bụi khó phát hiện, có thể thấy lâu rồi nó không được mở ra.
Vì lâu rồi không mở nên miệng hộp dán chặt vào nhau, Nguyên Nguyên dùng rất nhiều sức lực, vất vả lắm mới mở ra được.
Nàng vừa mở ra thì thấy mứt hoa quả trong hộp đã hỏng, đường chảy ra dính bết vào nhau.
Giá một hộp mứt hoa quả không hề rẻ, Lưu đại nương không dám ăn, khi nào có trẻ con đến chơi bà mới lấy ra cho bọn chúng, nên chắc chắn bà ấy không biết mứt hoa quả trong hộp đã hư rồi.
Nguyên Nguyên thở dài, lấy hết mứt hoa quả trong hộp vứt vào không gian của mình. Nếu Lưu đại nương biết nàng nhịn ăn mà vứt mứt hoa quả hỏng, có lẽ bà ấy sẽ đau lòng lắm.
Khi nàng ra khỏi phòng, hai vị ca ca vẫn còn giúp đỡ nấu nướng, nàng không có việc gì làm bèn chạy tới bên cạnh chuồng gà giúp Lưu đại nương cho gà ăn.
Khi nàng cho gà ăn xong và quét dọn ổ gà sạch sẽ, Lưu đại nương và các ca ca cũng nấu xong bữa trưa hôm nay.
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt hợp sức khiêng một chiếc bàn vuông ra ngoài sân nhỏ, Lưu đại nương bận gắp thức ăn ra dĩa. Sau khi bà bưng bốn cái màn thầu ra ngoài mới nghĩ đến chuyện đi gọi Nguyên Nguyên.
Bà vừa nhìn đã thấy Nguyên Nguyên nằm bên chuồng gà chơi đùa. Lưu đại nương vội chạy đến ôm Nguyên Nguyên đứng dậy.
Nguyên Nguyên khá nhỏ gầy, bị bế hai chân ở trong không trung.
“Ôi chao tiểu cô nương, con đến chuồng gà làm gì thế? Bẩn chưa? Để ta nhìn xem, quần áo lấm lem rồi này!” Lưu đại nương phủi quần áo giúp Nguyên Nguyên. Thật ra Nguyên Nguyên thích sạch sẽ nên trên người không dính bao nhiêu tro bụi.
Nguyên Nguyên để lộ hàm răng nhỏ sáng lấp lánh, cười rạng rỡ: “Cảm ơn đại nương!”
“Sao lại khách sáo với đại nương, mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Lưu đại nương vui vẻ sửa sang lại quần áo cho Nguyên Nguyên rồi bảo nàng đi rửa tay.
Nguyên Nguyên lập tức đi rửa rồi lau khô tay, sau đó ngồi lên ghế.
Lưu đại nương cầm ba cái màn thầu trắng chia cho ba huynh muội mỗi người một cái, và đưa cho mỗi người một bát cháo rau dại.



