Cả nhà đều ngẩn ra, cảm thấy ý tưởng của Tiểu Lục thật táo bạo.
Nguyên Nguyên cười hì hì nói tiếp.
“Một mình đại ca chăm sóc đồng ruộng rất mệt, bây giờ chúng ta có tiền dư dả, tại sao không thuê người tới giúp đỡ. Thuê mấy nhân công, có thể trả tiền công mỗi ngày cho họ, chúng ta chỉ cần quản lý, cuối cùng đợi lúc thu hoạch và bán lương thực là được. Việc này có thể thương lượng với Nhị ca, chắc chắn ca ấy hiểu hơn con.”
Nguyên Nguyên còn muốn dẫn cả nhà du sơn ngoạn thủy, không thể không kiếm tiền. Nguyên Vạn Nhất nghe hiểu lời nói của Nguyên Nguyên, nên y lập tức nói ra thắc mắc của mình.
“Tiểu Lục, đất nhà chúng ta không thuê được bao nhiêu người. Nếu mỗi ngày đều mời nhân công, vậy tất cả tiền bán lương thực đều phải trả cho công nhân.”
“Vậy mua đất của người khác.” Nguyên Nguyên lập tức đưa ra giải pháp: “Đất nhiều, đương nhiên sẽ thu hoạch nhiều, còn lo không có lợi nhuận sao?”
Lúc này Nguyên Nguyên giống như một tiểu thương nhân tính toán khôn khéo.
“Có vẻ… Thật sự có thể thử. Bây giờ đất đai gặp nạn, rất nhiều người trong thôn không muốn làm ruộng nữa, ta nghe nhiều người nói như thế. Hay là… Thương lượng với lão Nhị xem thế nào?” Trong lòng Nguyên nãi kích động.
Lúc bà ra ngoài đi dạo luôn nghe người ta bàn tán, mấy năm gần đây thu hoạch không được tốt, thiên tai liên miên, chỉ trồng trọt thì rất khó sống tạm. Rất nhiều người muốn bán đất, đi tìm công việc khác kiếm tiền công ổn định hơn, tốt xấu gì cũng được ăn no.
Nhưng không ai mua ruộng, không ngờ Tiểu Lục lại đề cập tới chuyện này trước.
Nguyên Vạn Nhất biết làm ruộng vất vả, trong lòng y hơi lo lắng: “Mấy năm nay đất đai thu hoạch không tốt, cho dù chúng ta mua đất thuê người thì lương thực trồng ra cũng không biết có thu hoạch được hay không.”
“Đại ca thấy ruộng nhà chúng ta có phát triển tốt không?” Nguyên Nguyên im lặng một lúc, thật ra thu hoạch không tốt không phải là vấn đề, chỉ cần dùng linh khê cải thiện nguồn nước, không cần lo về việc thu mua những đồng ruộng đó.
“Nhà chúng ta thật sự không tệ, nhưng nhà người khác…” Vẻ mặt Nguyên Vạn Nhất không tốt lắm, sau trận mưa kia, ruộng nhà người khác thật sự không nỡ nhìn, chỉ khi đám ruộng xộn lộn như thế thì người trong thôn mới nghĩ đến chuyện muốn bán.
Đất như vậy có thể thu hoạch được không?
“Đại ca, ca phải tin vào chính mình!” Nguyên Đồng Nguyệt thấy hắn ủ rũ như vậy, đột nhiên đập Nguyên Vạn Nhất một cái.
Hắn dùng khá nhiều sức, khiến lưng Nguyên Vạn Nhất nóng rát phát đau.
“Ruộng nhà ta khác nhà người khác, nhưng thật ra không khác nhau lắm, ruộng nhà chúng ta có thể phát triển tốt thì nhà người khác chắc chắn cũng có thể.” Nguyên Đồng Niên có lòng tin với Nguyên Vạn Nhất, cũng tin vào giếng nước trong nhà.
Người khác không cảm nhận được nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ về việc này. Nước giếng nhà mình không hề tầm thường, hơn nữa cây non trong đồng ruộng phát triển tốt như vậy cũng nhờ tưới nước giếng, nói không chừng giếng nước này mới là nguyên nhân thật sự khiến đồng ruộng phát triển tốt.
Nguyên Đồng Niên thầm suy đoán chân tướng.
Nguyên Nguyên thấy Đại ca bị lời nói của Tứ ca và Ngũ ca đả động, không vẽ thêm chân cho rắn nữa.
Nguyên mẫu là người thông minh, bà biết lời nói của Nguyên Nguyên hướng về tương lai tốt đẹp, nhưng muốn phát triển theo hướng tốt đẹp thì rất khó thực hiện, làm buôn bán đều có rủi ro, có khi còn lỗ vốn gánh lấy phiền phức.
Trước đây Nguyên Thiên Tùng cũng từng suy nghĩ đến chuyện mua bán như vậy, nhưng trong nhà không có vốn. Bây giờ có vốn rồi, rốt cuộc có nên thử hay không?
Nhưng trước khi thử mua đất, Nguyên mẫu tính toán sơ lược: “Ngoài việc mấy ca nhi đi học, Tiểu Lục nói mua đất, còn để giành bạc cho lão Đại cưới vợ, tính toán đâu ra đấy trong tay chúng ta cũng chỉ còn chưa đến ba trăm lượng, khó mà mua một căn nhà trong thị trấn!”
Nguyên Nguyên sờ cằm, mọi người lại nói trở về điểm xuất phát, thật sự khó tìm nhà nhưng nàng có lòng tin: “Mẫu thân, nếu con có thể tìm được ngôi nhà vừa rẻ vừa phù hợp, mẫu thân sẽ suy nghĩ lại chuyện con vừa nói đúng không?”
“Con tìm?” Nguyên mẫu không thể tưởng tượng được, biểu hiện hôm nay của Nguyên Nguyên đã vượt xa nhận thức của bọn họ, đây không giống lời nói của một đứa bé, huống chi Nguyên Nguyên không phải là một đứa bé mười tuổi bình thường.
Nàng đã không có tuổi thơ trong một khoảng thời gian rất dài.
“Mẫu thân có thể yên tâm giao cho con, con đã lớn rồi, có thể giúp rất nhiều việc cho gia đình, không còn là đứa bé trong mắt mọi người nữa. Mẫu thân vẫn còn nhớ đứa bé khờ khạo ngày đó chứ?” Nguyên Nguyên nhìn lướt qua từng khuôn mặt của mọi người trong gia đình.
Tuy hôm nay không có đủ mọi người, nhưng nàng cũng đã chuẩn bị tốt, định đổi một cách khác để nói ra việc của mình trước.
Để người nhà hiểu rằng nàng không phải là đứa bé bình thường thì nàng mới có thể dễ dàng phát huy, nếu không cứ bị cản tay cản chân thì không thể thực hiện.
Nhắc tới lúc Nguyên Nguyên bị ngốc, Nguyên nãi lộ ra vẻ buồn bã, tất cả đều vì bà nên mới có kết quả như thế: “Nhớ chứ, sao ta có thể quên, nếu không phải do ta không để tâm, Tiểu Lục đáng thương của ta cũng không bị ngã đến mức hỏng đầu óc.”
“Nương đừng tự trách, mọi chuyện đã qua rồi.” Nguyên mẫu an ủi, lúc đầu bà cũng hận Nguyên nãi nãi, vì dù sao đó cũng là khuê nữ ruột của mình.
Nhưng bà càng hận mình hơn, nếu bà cẩn thận hơn một chút thì sẽ không xảy ra bi kịch như thế. Nhưng cũng may ông trời có mắt, cuối cùng Nguyên Nguyên cũng khỏe lại, còn cởi mở hoạt bát, khiến người ta rất thương yêu.
Nguyên Nguyên bước đến cầm tay nãi nãi: “Nãi nãi, con òn phải cảm ơn nãi nãi đấy. Khoảng thời gian kia không phải con không có ý thức, chỉ là ta mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài…”
Nguyên Nguyên nghĩ không thể giải thích quá mơ hồ, có lẽ nói là giấc mơ sẽ dễ dàng tiếp thu hơn.
“Trong giấc mơ ta đi tới một nơi khác, ở đó rất mới lạ, có rất nhiều thứ con chưa từng thấy, còn có rất nhiều kiến thức mới lạ, là một thế giới hoàn toàn mới. Con đã lớn lên ở nơi đó.”
“Mọi người đối xử với con rất tốt, con còn được sư phụ nuôi lớn. Sư phụ dạy con rất nhiều điều, bảo con nhất định phải truyền lại bản lĩnh của sư môn. Sau đó sư phụ qua đời, con đã dùng bản lĩnh của sư phụ dạy dỗ để sống sót… Vừa mở mắt, ta đã về tới bên cạnh mọi người.”
Dù Nguyên Nguyên đã cố gắng hết sức biểu đạt bằng ngôn ngữ mà mọi người có thể chấp nhận, nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất sốc. Hóa ra Nguyên Nguyên đã tới một nơi khác sống lâu như vậy.
Xe gì mà không cần ngựa vẫn có thể chạy, có công cụ bay qua bay lại trên bầu trời, còn có công cụ giúp người ta lặn xuống nước.
Đúng theo nghĩa lên trời xuống biển!
Nguyên Vạn Nhất nghe đến say sưa, vậy mà có loại vũ khí lấy tính mạng của người ta khi cách xa ngàn dặm, chuyện này có thật ư?
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt cũng ngạc nhiên há hốc mồm, cảnh trong mơ của Nguyên Nguyên thật đẹp và rất chi tiết giống như thật sự tồn tại một thế giới như vậy.
“Tiểu Lục đến một nơi thần kỳ, vậy chẳng lẽ sư phụ trong mơ là… Tiên ư?” Nguyên nãi nãi rất sốc, bà nắm tay Nguyên Nguyên càng chặt hơn.



