Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 3: Trong nhà bà ấy có vấn đề

Chương 3: Trong nhà bà ấy có vấn đề

1:20 chiều – 25/07/2025

“Không, không chỉ hạ sốt mà đầu óc của Tiểu Lục nhà chúng ta cũng minh mẫn hơn!”
Nguyên mẫu vui vẻ giải thích, bây giờ bà muốn nói cho mọi người biết nữ nhi bảo bối của mình đã khỏe.
Cuối cùng không ai có thể chọc vào nỗi đau của bà nữa, những đứa trẻ xấu xa kia cũng không thể làm tổn thương Nguyên Nguyên nữa!
Nguyên Nguyên không phải bị tiếng nói chuyện của mọi người đánh thức, mà vì cảm nhận được oán khí. Nàng mở mắt ra rồi dụi mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu đại nương đang nói chuyện với Nguyên mẫu.
Bà ấy cười vui vẻ trông rất niềm nở, nhưng xung quanh bà ấy lại tồn tại luồng oán khí mà không ai thấy được.
Nguyên Nguyên nhíu mày, oán khí này không nhỏ.
Lưu đại nương thấy Nguyên Nguyên đã tỉnh, bà ấy lập tức vui vẻ lại gần: “Tiểu Lục Nhi, con nhận ra đại nương không, nương nói con đã khỏe, con có thể gọi ta một tiếng để ta nghe được không.”
Ngay lúc Lưu đại nương đến gần, luồng oán khí xung quanh người bà ấy đột nhiên trở nên hung hăng điên cuồng, thậm chí còn muốn tấn công Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên xuống khỏi lưng Nguyên Thiên Tùng, vươn vai duỗi lưng, rồi lập tức ôm Lưu đại nương.
Vào nháy mắt Nguyên Nguyên ôm bà ấy, luồng oán khí kia đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa: “Là đại nương ngày nào cũng cho con ăn trứng gà ngon.”
“Ôi chao!” Lưu đại nương thốt lên, hốc mắt bà ấy ươn ướt: “Đứa bé ngoan, ngày nào nương… Đại nương cũng sẽ mang trứng gà cho con ăn.”
Bà sờ đầu Nguyên Nguyên một cách thân thiết, giống như đang sờ con của mình.
“Cảm ơn đại nương!” Nguyên Nguyên mỉm cười ngọt ngào: “Đại nương, đợi khi nào có thời gian con có thể đến nhà người chơi không?”
Lưu đại nương nghe nói vậy vô cùng vui mừng, bà luống cuống nhìn Nguyên mẫu: “Phương muội, có thể cho Nguyên Nguyên đến chỗ ta chơi không?”
Sau đó bà ấy lại sợ Nguyên mẫu không đồng ý nên vội nói thêm: “Muội yên tâm, ta sẽ không bạc đãi Tiểu Lục Nhi.”
“Thôi được rồi, Lưu đại tỷ, nếu Tiểu Lục Nhi thích tỷ, vậy để nó thường xuyên đến chỗ tỷ chơi. Là Tiểu Lục nhà muội làm phiền tỷ mới đúng, tỷ đừng chê nó là được.” Cuối cùng Nguyên mẫu khẽ dặn dò.
Hy vọng rằng lúc Nguyên Nguyên gây rắc rối, Lưu đại nương cũng đừng ghét con bé.
Cục cưng bà nâng niu trong lòng bàn tay, không thể để người khác ức hiếp nó được
“Yên tâm đi, ta thương nó còn không hết, sao có thể chê bai. Trước tiên muội đưa Tiểu Lục về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta về bắt con gà mái của nhà ta hầm canh cho con bé uống, nhất định phải cho con bé tới đấy.
Lưu đại nương vui mừng, bà ấy sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Nguyên Nguyên, một nửa khuôn mặt béo múp này là trứng gà nhà bà nuôi dưỡng đấy.
“Lưu đại tỷ, không cần giết gà, sao có thể để tỷ tốn sức làm chuyện này.” Nguyên mẫu hoảng hốt, vội vàng từ chối.
Lưu đại nương chỉ có một mình, trượng phu bôn ba đến giờ chưa trở về, bà ấy nuôi gà lấy trứng đem đến thị trấn bán, vốn dĩ chuyện làm ăn đã không tốt.
“Không được không được, nhất định phải làm như vậy. Ta còn phải giặt quần áo, nhất định phải tới đó!” Lưu đại nương tranh thủ thời gian tiếp tục giặt quần áo, không nói lời khách sáo với Nguyên mẫu nữa.
Nguyên mẫu thở dài, chỉ có thể dịu dàng vuốt đầu Nguyên Nguyên: “Đại nương sống một mình rất vất vả, Tiểu Lục Nhi phải nghe lời biết không?”
“Con biết, mẫu thân.” Tay nhỏ của Nguyên Nguyên kéo tay Nguyên mẫu, vừa nắm chặt tay bà vừa quay đầu nhìn Lưu đại nương thêm vài lần.
Trong nhà bà ấy… Có vấn đề.
Nhà Nguyên Nguyên đông người, căn nhà nhỏ trước kia không đủ ở nên mọi người đã dựng thêm một căn nhà khác ngay trên miếng đất bên cạnh đồng ruộng nhà mình, cách những hộ gia đình khác trong thôn một khoảng.
Mọi người chưa đi tới cửa đã nghe Tam ca giao việc.
“Sức khỏe nãi nãi không tốt, lát nữa Tiểu Lục khoan nói chuyện, để nãi nãi bình tĩnh một chút trước đã.”
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
Không thể khiến nãi nãi kích động quá mức, nàng có thể sống lại đã làm người ta vô cùng ngạc nhiên, dù ngốc nghếch cũng không sao, nãi nãi cũng rất vui mừng.
“Vậy ta lên ngọn núi nhỏ bên kia xem thử trước, coi có thỏ hoang hay gà rừng gì không. Tiểu Tứ, đệ đi với ta, chúng ta đi nhanh về nhanh.” Mọi người đã an toàn về đến nhà, Nguyên Vạn Nhất muốn đi chuẩn bị đồ ngon.
Gần thôn Nguyên gia có hai ngọn núi, núi lớn có nhiều thịt rừng nhưng đường xa và nguy hiểm, núi nhỏ gần hơn nhưng không có nhiều thịt rừng.
May mắn thì có thể gặp được mấy con thỏ rừng, không may thì chỉ hái được ít nấm, hôm nay không có nhiều thời gian nên y chỉ đến ngọn núi nhỏ.
“Vâng.” Nguyên Đồng Niên đồng ý ngay.
Trên núi có mọc một số loại nấm, thậm chí còn có một số cây thuốc, chỉ có Nguyên tứ ca Nguyên Đồng Niên của Nguyên gia biết, mỗi lần lên núi đều không thể thiếu hắn.
“Đệ cũng đi!” Nguyên Đồng Nguyệt nghe vậy xung phong nhận việc.
Tuy Nguyên Đồng Nguyệt và Nguyên Đồng Niên là huynh đệ sinh đôi nhưng ở phương diện này lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Nguyên Đồng Nguyệt còn chẳng phân biệt được ngũ cốc, từng ăn nhầm nhiều thức ăn chứa độc suýt nữa mất mạng, hắn sống đến bây giờ đã là mạng lớn lắm rồi.
“Đệ đi làm gì, đừng gây rối.” Nguyên Vạn Nhất không hề khách sáo trách một câu.
Nguyên Đồng Nguyệt không phục: “Đệ có thể giúp mọi người mà!”
Nguyên Vạn Nhất và Nguyên Đồng Niên liếc nhìn nhau, đồng ý để hắn đi theo.
Thế là ba người cùng nhau lên núi nhỏ, Nguyên Vạn Nhất đi trước, Nguyên Đồng Niên theo sau, thỉnh thoảng lại nhìn Nguyên Đồng Nguyệt cõng cái sọt to và khiêng cái cuốc trên lưng.
Ba người đi rồi, Nguyên Nguyên mới bắt đầu quan sát tiểu viện trong nhà.
Phòng trong nhà chiếm diện tích không nhỏ, thoạt nhìn đây là một căn tứ hợp viện, dù như thế nhưng khi vào trong nhà mới thấy không đủ phòng ở.
Nếu cả nhà sống cùng nhau, vậy chắc chắn hai ba người phải ở chung một phòng.
Trong Tứ Hợp Viện đơn sơ này có tường viện vây bằng hàng rào, mấy căn phòng cũng làm bằng gạch vuông.
Trong viện có một mảnh đất nhỏ, trông có vẻ là nơi trồng một số loại gia vị thêm chẳng hạn như gừng hay tỏi, ngoài những thứ này ra thì không còn gì khác.
Ở góc vắng vẻ còn có một cái giếng nước, trong nhà nuôi một con chó to màu vàng giữ nhà, còn có hai con gà mái liên tục đi qua đi lại.
Nguyên Nguyên nhìn kỹ thì thấy phong thủy của tiểu viện này cũng tạm được, nhưng cũng chỉ có thể coi là tạm được.
Con chó lớn màu vàng ngửi thấy mùi của người nhà lập tức vui vẻ sủa một tiếng rồi chạy tới, phấn khích vẫy đuôi đi vòng quanh Nguyên Nguyên.
Con chó vàng này do Nguyên Nguyên ôm về từ khi nó mới sinh ở nhà người ta, số tuổi cũng kém Nguyên Nguyên là bao nên quan hệ càng thêm thân thiết. Nguyên Nguyên sờ đầu con chó, sau đó nó đi theo nàng vào trong viện.
“Ai tới thế?” Nguyên đại cô Nguyên Hiểu Xuân đi ra khỏi phòng, nhìn thấy mấy đứa con trai Nguyên gia vui vẻ che chở Nguyên Nguyên ở giữa, bà sững sờ đứng tại chỗ.
“Tiểu Lục Nhi?” Nguyên đại cô không thể tin được.
Tại sao bà lại về nhà mẹ đẻ, vì Nguyên Nguyên sốt nên mất mạng khiến Nguyên nãi nãi nằm trên giường không dậy nổi, bà mới về nhà giúp trông nom.
Tại sao bây giờ lại…
Nguyên Nguyên vẫn bình yên đứng đó.
“Đại cô, là thế này…” Nguyên Thiên Tùng là người biết ăn nói nhất nên hắn lên tiếng giải thích với Nguyên đại cô.
Nguyên đại cô không nhịn được nhìn Nguyên Nguyên thêm vài lần.
“Đây là chuyện tốt! Mau dẫn vào cho nương nhìn một chút.”
Hèn gì bà càng nhìn càng cảm thấy Nguyên Nguyên hoạt bát hơn, hóa ra đầu óc nàng đã tốt hơn.
Nguyên Nguyên được mọi người vây quanh đi vào phòng, trong phòng chỉ bày một cái bàn và mấy băng ghế dài.