Chưa đợi bọn họ đi tìm, thầy tướng số đã chủ động tìm đến cửa.
Ông buộc một sợi dây đỏ có đồng xu cho Nguyên Nguyên, nói rằng lúc nào cũng phải mang theo sẽ khiến chứng bệnh ngốc của nàng không còn. Nếu nàng khỏe lại, có thể đưa Nguyên gia một bước lên mây.
Song, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc trách nhiệm gánh vác Nguyên gia đều đổ lên vai Nguyên Nguyên, mấy người ca ca đều cho rằng họ mới là trụ cột trong nhà, không đành lòng dựa vào muội muội để leo lên nên mới có cuộc nói chuyện này.
Nguyên Nguyên cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình, quả nhiên có một sợi dây đỏ xâu đồng xu.
Một sợi dây màu đỏ được thắt rất tinh xảo và đẹp đẽ xâu ba đồng xu đã có tuổi.
Ánh mắt Nguyên Nguyên lóe sáng, sợi dây đỏ xâu đồng xu này lại là linh bảo mà nàng không thể tìm được ở thế giới hiện đại.
Đây không phải linh bảo bình thường.
Đây là không gian Huyền Linh.
Hơn nữa còn có ba không gian Huyền Linh, trong đó chứa các chức năng kỳ diệu riêng.
Một không gian thờ phụng bài vị các lão tổ tông huyền học, không chỉ có thế, trong đó còn có đủ loại thần khí và pháp bảo cổ xưa, mỗi thứ đều chứa sức mạnh độc đáo riêng.
Một không gian chứa hoa sen vàng, trong đó có những cánh đồng thảo dược rộng lớn được tưới bằng linh tuyền, thảo dược sinh trưởng tươi tốt và hoàn chỉnh, thậm chí một giọt linh lộ từ hoa sen vàng có thể khiến người chết sống lại.
Còn một không gian là phòng chứa đồ của Nguyên Nguyên, bao gồm bùa giấy và chu sa mà nàng thường dùng, một số thứ lặt vặt đều ở trong này.
Nguyên Nguyên rất vui khi tìm lại được linh bảo đã mất, có lẽ đây mới là lý do nàng đến thế giới mới này.
“Mẫu thân và các ca ca không cần lo lắng cho muội, Tiểu Lục sẽ cùng mọi người cố gắng!” Nguyên Nguyên nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh.
Mấy vị ca ca cảm thấy ấm lòng.
Nguyên Nguyên đứng dậy đỡ mẫu thân lên.
“Mẫu thân, chúng ta về nhà thôi.”
“Được được được!” Mẫu thân nói liên tục ba chữ được, nữ nhi bảo bối của mình đã trở về, thật sự tốt quá.
“Tiểu Lục, Nhị ca cõng muội xuống núi nhé!” Nguyên Thiên Tùng không yên lòng.
“Không cần đâu!” Nguyên Nguyên nhất định muốn tự đi, nàng đã lớn như thế, còn cần cõng nữa sao?
Nhưng nàng thật sự không kiên trì nổi.
Nàng đi chưa được hai bước, chân đã bắt đầu nhũn ra vì chưa ăn cơm.
Nguyên Thiên Tùng cười nói: “Còn không cho Nhị ca cõng à, bụng của muội đã xẹp lép, mấy ngày chưa ăn cơm, sao có thể tự mình đi được?”
Nguyên Nguyên đỏ mặt, nàng nhìn thoáng qua mấy ca ca, cuối cùng nhìn Đại ca Nguyên Vạn Nhất.
Nàng chớp mắt, vươn tay về phía Đại ca.
“Muội muốn Đại ca cõng!”
Đại ca vui mừng ra mặt, kiêu ngạo nhìn mấy huynh đệ nhà mình: “Ha ha, nhìn xem, Tiểu Lục vẫn thân với ta nhất!”
“Tiểu Lục, để Nhị ca cõng được không, cơ thể đại ca không tiện.” Nguyên Thiên Tùng thật lòng khuyên nhủ.
Nguyên Nguyên nghiêng đầu không nói, nàng lại bĩu môi, phồng má, tỏ vẻ tức giận.
Nàng biết vì sao Nguyên Thiên Tùng không cho Nguyên Vạn Nhất cõng mình.
Từ sau khi Nguyên phụ chết, công việc đồng áng của cả nhà đều dồn lên người Nguyên Vạn Nhất, tuy mấy ca ca sẽ giúp đỡ vào ngày mùa nhưng Nguyên Vạn Nhất vẫn là người mệt nhất.
Bệnh tật cũng đổ xuống thân thể y.
Bình thường y đi khập khiễng không phải do thật sự bị què, mà do chứng bệnh trên người lưu lại.
Đây mới là nguyên nhân Nguyên Nguyên kiên trì đòi Nguyên Vạn Nhất cõng.
“Được rồi!” Nhìn Nguyên Nguyên tức giận, Nguyên Vạn Nhất vô cùng cưng chiều đồng ý ngay: “Để ta cõng, lão Nhị đừng mong giành với ta.”
Hắn chống đầu gối ngồi xổm xuống để Nguyên Nguyên leo lên lưng.
Nguyên Thiên Tùng lo lắng đỡ Nguyên Vạn Nhất đứng dậy, y bước khập khiễng chậm rãi đi về phía trước, cố gắng không để mình ảnh hưởng đến Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên siết chặt nắm đấm nhỏ, nện một cái thật nhẹ lên bả vai Nguyên Vạn Nhất.
Sau đó nàng chộp lấy khoảng không, ngay lúc này đồng tiền trên cổ tay phát sáng, nhanh đến mức như chưa từng xảy ra.
Nguyên Vạn Nhất lảo đảo, suýt nữa ngã về phía trước.
Nguyên Thiên Tùng vẫn luôn chú ý nên nhanh tay lẹ mắt đỡ được y, lúc này mới tránh được phiền phức.
“Tiểu Lục, cơ thể đại ca không khỏe, vẫn nên để Nhị ca và Tam ca cõng muội được không? Nghe lời!” Nguyên Bách Thiện dịu dàng khuyên nàng.
Nguyên Bách Thiện là thư sinh, cơ thể yếu đuối, y không thể cõng Nguyên Nguyên được.
Nguyên Nguyên nghe Tam ca nói xong lại ngoan ngoãn leo xuống khỏi lưng Nguyên Vạn Nhất: “Được, vậy muội muốn Nhị ca cõng!”
Sau khi Nguyên Nguyên leo xuống lưng Nguyên Vạn Nhất, đột nhiên Nguyên Vạn Nhất cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, y sững sờ tại chỗ.
Y duỗi tay rồi dậm chân một cái, cơ thể nhàng nhõm đến lạ thường.
“Đại ca, sao thế?” Nguyên Đồng Niên thắc mắc hỏi Nguyên Vạn Nhất bị tụt lại phía sau.
“Vừa rồi huynh té à?” Nguyên Đồng Nguyệt cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nguyên Vạn Nhất xua tay, hắn bước nhanh vài bước: “Không có việc gì, chỉ là ta cảm thấy cơ thể vô cùng nhẹ nhàng.”
Nguyên mẫu rất quan tâm đến các con của mình, bà lập tức phát hiện bước đi của Nguyên Vạn Nhất đã vững vàng.
“Lão đại… Chân của con khỏe rồi à?”
Mấy vị ca ca nhìn Nguyên Vạn Nhất bằng ánh mắt vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Nguyên Vạn Nhất cười thoải mái: “Chắc vậy, vừa rồi lảo đảo một cái, bây giờ con cảm thấy cả người trở nên vô cùng nhẹ nhàng.”
Nguyên Thiên Tùng cười theo, nói đùa: “Vậy Đại ca cần phải cảm ơn Tiểu Lục, là Tiểu Lục mang đến vận may cho ca đấy!”
“Đúng vậy! Hôm nay ta sẽ lên núi bắt gà rừng để bồi bổ cho Tiểu Lục của chúng ta!”
Nguyên Nguyên cười khẽ, nàng thích gia đình này, thích người nhà này, nàng chắc chắn sẽ cho cả nhà an yên vui vẻ cả đời…
Mọi người vừa nói vừa cười trở về nhà, Nguyên Thiên Tùng cõng rất vững, vừa rồi Nguyên Nguyên chỉ giúp Nguyên Vạn Nhất xua đi bệnh tật trên người, bây giờ đã ngủ thiếp đi.
Cơ thể nhỏ bé này thật sự quá yếu.
Trên đường về nhà, bọn họ thu hút sự chú ý của nhiều bà con cùng thôn, mọi người không thể tin được.
Đầu thôn có con sông nhỏ là nơi nữ nhân trong thôn giặc quần áo, bây giờ mấy nữ nhân đang nhìn mấy người ca ca Nguyên gia, khẽ bàn tán.
“Không phải nói Tiểu Lục của Nguyên gia mất rồi à, sáng hôm nay vừa khiêng lên núi định chôn, tại sao lại cõng về thế kia?”
“Nghe nói lão thái nhà bọn họ vì chuyện này mà quá đau buồn nên nằm liệt giường không dậy nổi, đại nữ nhi phải dẫn theo con cháu về trông nom.”
“Ta cũng nghe nói như thế, hôm nay lúc họ lên núi ta còn thấy từ xa.”
Chỉ có một người to gan bước tới hỏi thăm.
“Nguyên gia ca nhi, các ngươi làm gì thế… Không phải đưa tiểu muội nhà các ngươi đi thiêu à… Sao lại trở về.”
Mấy ca ca nhìn nhau cười, họ đã bàn bạc với nhau từ sớm
Cả nhà họ rất vui mừng khi Tiểu Lục đột nhiên tỉnh lại từ trạng thái chết giả, nhưng có lẽ các hương thân kia sẽ sợ hãi, nên họ nhất trí nói với người ngoài rằng Nguyên Nguyên chưa chết.
Nguyên Thiên Tùng trả lời: “Đại nương, mọi người nhầm rồi, chỉ vì chúng ta nghe nói có một cách hạ sốt là đưa người lên núi, nên chúng ta đã đưa tiểu muội đi thử, kết quả thật sự đã hạ sốt, bây giờ muội ấy đang ngủ đây này!”
“Hóa ra là như thế!” Đại nương giật mình hiểu ra, bà ấy cười nói tiếp: “Vậy bây giờ Tiểu Lục hạ sốt rồi nhỉ, đợi nàng tỉnh lại ta sẽ mang trứng gà nhà chúng ta đến thăm!”



