Chiếc đèn này có tất cả chín câu đố, nhưng từ câu đố thứ ba thì bắt đầu có người không trả lời được. Đến câu thứ bảy thì chỉ còn lại ba người Tạ Trường Phong, Bạch Sùng và Cố Trạch Vũ.
Đến câu thứ tám, ba người bọn họ cũng phải bắt đầu suy nghĩ nên đáp lại thế nào. Người xung quanh đều nín thở chờ đợi, chờ kết quả cuối cùng của bọn họ.
Ông chủ lau mồ hôi trên đầu, nhưng mà còn chưa thả lỏng thì ba người đã nói ra câu trả lời. Hai mắt ông ta tối đen, run rẩy lấy đề cuối cùng ra.
Trong trà lâu, Phương Thận cười nói: “Mặc dù tuổi của Trạch Vũ nhỏ nhất nhưng lại là người bình tĩnh nhất.”
Liễu thái phó cũng gật gật đầu: “Bạch Sùng và Tạ Trường Phong cũng không tệ. Bạch Sùng cũng xem như nửa đệ tử của ta, cũng may không mất mặt.”
Hạ Nghi Niên liếc mắt nhìn bọn họ: “Hai người thôi đi, thấy ta không có đệ tử nên khoe mẽ đúng không?”
“Ai nói ông không có đệ tử, đó, đó không phải sao?”
Hạ Nghi Niên nhìn theo ánh mắt ông ấy nhìn về phía Cố Trạch Mộ, lập tức hơi im lặng: “Hai người đang xem ta là trò cười đúng không?”
“Bây giờ đứa nhỏ này còn nhỏ, nếu hắn trưởng thành, ta thấy ba người này cũng không phải đối thủ của hắn.” Liễu thái phó nói.
Phương Thận hiếm khi đánh giá cao người ngoài như thế, ông cũng thấy hứng thú: “Thật vậy sao?”
“Thôi thôi thôi! Phương lão đầu, ta cảnh cáo ông đừng đánh chủ ý lên đệ tử của ta!” Hạ Nghi Niên trừng mắt liếc ông ấy một cái rồi vội nói sang chuyện khác. “Ta thấy, có lẽ câu đố cuối cùng của ông chủ kia cũng không thể làm khó được bọn hắn, cuối cùng hoa đăng này cũng không phân chia được. Không bằng mỗi người chúng ta ra đề cho bọn hắn để xem cuối cùng ai có thể trả lời nhiều nhất, dùng cái này để phân thắng thua?”
Ba người nhìn nhau, Liễu thái phó cất giọng nói: “Ông chủ, cầm giấy bút tới.”
Mà trong cửa hàng hoa đăng, Tạ Trường Phong là người nghĩ ra đáp án đầu tiên, nhưng khi y mở miệng thì Cố Trạch Vũ và Bạch Sùng cũng đồng thanh nói ra.
Trong phút chốc, mọi người đều vỗ tay khen hay.
Chủ tiệm nhìn cảnh tượng này cũng sắp hôn mê, dù sao hoa đăng chỉ có một chiếc, cho ai đây?
Đương nhiên Trương Minh nói: “Trường Phong ca ca nói đầu tiên, đương nhiên là Trường Phong ca ca thắng!”
“Ai nói! Tất cả mọi người đều thấy ba người bọn họ nói cùng lúc.” Liễu Tử Ký chế giễu lại: “Ngươi thật sự muốn tranh, vậy sao ngươi không nói y cách chủ tiệm gần nhất, nhìn thấy câu hỏi đầu tiên?”
“Ngươi…”
Ngay lúc mấy người đang muốn cãi nhau ầm ĩ thì một gã sai vặt nhanh chóng chen lấn đi đến, khẽ nói nhỏ bên tai ông chủ.
Hai mắt chủ tiệm tỏa sáng, gương mặt nhăn nhó lập tức giãn ra, khoát tay nói: “Các vị! Các vị! Xin nghe kẻ hèn này nói một câu.”
Đám người yên tĩnh lại, chủ tiệmcười nói: “Vừa rồi vị tiểu ca này nói Liễu thái phó, Phượng đại nho và Hạ tiên sinh nhìn thấy được trận quyết đấu này, cảm thấy vô cùng hứng thú nên quyết định tự ra đề mục. Ai có thể trả lời hết thì có thể lấy ngọn hoa đăng này, không biết ý mấy vị thế nào?”
Lời này vừa nói ra tiếp theo giống như ong vỡ tổ, ba vị này đều là nhân vật lẫy lừng trong làng văn học. Bọn họ nhìn thấy hai giải Nguyên thi đấu, cuối cùng còn dẫn ba vị đại thần này tới đây, đúng thật là hời.
Mọi người bắt đầu ồn ào, ba người này đều là người trẻ tuổi nhiệt huyết nên đều đồng ý.
Chủ tiệm cũng không luống cuống, ông ta cho người mở ba bàn lớn, dọn bút mực cho ba người chia ra trả lời. Sau đó còn dùng một nén hương giới hạn thời gian, rồi đưa ba đề bài tới.
Trong phút chốc, không chỉ ba người mà tất cả mọi người đều tập trung suy nghĩ.
Thời gian một nén nhang nhanh chóng trôi qua, ba người thi nhau nói lên đáp án của mình. Kết quả làm cho người ta xôn xao, bởi vì ba người chỉ trả lời hai câu, còn câu cuối cùng vốn không ai có thể giải được.
Đố đèn này là hai câu đối.
Vế trên là: Không phải đen, không phải trắng, càng không phải hồng vàng; Giống như cáo sói chó mèo nhưng không phải gia súc, cũng không phải dã thú. Vế dưới là: Thơ cũng có, từ cũng có, trong Luận Ngữ cũng có; Đông tây nam bắc mơ hồ, tuy là đoản phẩm cũng là diệu văn.
Đám người bàn luận ầm ĩ đoán xem rốt cuộc là ai ra đề khó thế, ngay cả hai người được đề cử Trạng Nguyên cũng không đoán ra.
Trong trà lâu, Liễu thái phó và Phương Thận âm thầm nhìn Hạ Nghi Niên: “Giảo hoạt.”
Hạ Nghi Niên giơ tay lên, dương dương đắc ý: “Ta không làm trái quy tắc, bọn hắn không trả lời được lại trách ta sao?”
Bởi vì lúc trước nói phải trả lời ba câu này mới có thể lấy được hoa đăng, nhưng bây giờ ba người bọn họ đều không trả lời được. Xoay một vòng, vậy mà cuối cùng hoa đăng này cũng rơi vào tay lão bản.
Trương Minh Huyên không ngờ xoay một vòng kết quả lại như thế, tức giận nói: “Nhiều người như thế cũng không có đáp án, ai biết câu đố đèn này có câu trả lời hay không?”
“Trương tiểu thư!” Tạ Trường Phong ngăn lại câu nói kế tiếp của nàng ta, trầm giọng nói: “Nếu ba vị tiên sinh đã cố ý ra đề thì đương nhiên sẽ không trêu đùa chúng ta. Chúng ta không đáp được là do chúng ta học không tới mà thôi.”
Y vừa nói xong lời này cũng khiến cho người ngoài nhìn y với đôi mắt khác xưa, không ít người đều khẽ tán thưởng y. Trương Minh Huyên vốn còn hơi tức giận, nhưng thấy tình hình này cũng đủ quang vinh rồi.
Mà ở một bên, Cố Thanh Ninh tập trung suy nghĩ cũng không ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể khẽ hỏi Cố Trạch Mộ: “Ca biết không?”
Cố Trạch Mộ do dự một chút, khẽ nói đáp án với Cố Thanh Ninh. Cố Thanh Ninh trợn mắt hốc mồm: “Như thế cũng được sao?”
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng: “Hạ tiên sinh trêu chọc bọn họ thôi, không cần quan tâm.”
Hai người nói với nhau cực khẽ nhưng vẫn bị Cố Thanh Thù ở bên cạnh nghe thấy được. Nàng thấy đại ca nhíu mày trầm tư, lại thấy vẻ mặt tràn đầy đắc ý của Trương Minh Huyên thì nóng lòng nói: “Ai nói không đáp được!”
Giọng nói của nàng không nhỏ, mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Cố Thanh Thù bị dọa vội vàng núp sau lưng Cố Thanh Ninh, dè dặt đưa đầu nhỏ ra: “Đệ đệ ta biết đáp án!”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ: “…”
Tạ Trường Phong cười lên, đưa mắt nhìn sang Cố Trạch Mộ: “Vị tiểu công tử này biết đáp án sao?”
Cố Trạch Mộ liếc xéo Cố Thanh Thù.
Cố Thanh Thù thấy ánh mắt lạnh buốt của hắn thì run lẩy bẩy, nhưng vẫn mạnh mẽ nói: “Trạch Mộ, chuyện này liên quan đến mặt mũi của phủ Uy Quốc công chúng ta! Đệ nhất định không thể thua!”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên phía trước: “Tạ công tử, xá muội còn nhỏ tuổi không biết giữ miệng, xin huynh đừng so đo với muội ấy.”
Trương Minh Huyên lập tức nói: “Sao Cố công tử lại vội vã phủ nhận như thế? Nói không chừng lệnh đệ biết đáp án thật đó!”
Tạ Trường Phong nhíu nhíu mày đang muốn nói gì đó, Cố Trạch Mộ đã bình tĩnh mở miệng nói: “Đáp án là ‘Giải đố’.”
Hắn vừa nói xong lời này thì đám người vẫn hơi ngây ngốc, Tạ Trường Phong là người phản ứng đầu tiên, vỗ tay nói: “Đúng thật là như thế, suy nghĩ này thật đúng, ta phục.”
Bạch Sùng cũng gật gật đầu: “Không phải đen, không phải trắng, càng không phải hồng vàng thì đó là Xanh’ (青). Giống như cáo sói chó mèo là bộ ‘Khuyển’ (犭), ghép lại thành chữ ‘Đoán’ ( 猜). Chẳng phải gia súc cũng không phải dã thú? Mà thi từ Luận Ngữ đều có, là bộ ‘Ngôn’ ( 讠). Đông tây nam bắc mơ hồ chẳng phải ‘Mê’ (谜) sao? Tuy ‘Mê’ là đoản phẩm cũng là diệu văn, nói cũng không sai. Cho nên đáp án chính là ‘Giải đố’ (猜谜)
Trong phút chốc, mấy người bên cạnh hiểu ra, không ít người nhớ đến ba năm trước, vị tiểu thiếu gia Cố gia này phá được vụ án La thị ở Hầu phủ Khánh Dương Hầu, được tán tụng rất nhiều.
Trương Minh Huyên tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiến răng nói: “Nói không chừng đề này do Hạ tiên sinh ra, Hạ tiên sinh làm lão sư ở phủ Uy Quốc công, có lẽ đã nói cho hắn biết đáp án từ sớm. Cái này có gì lạ chứ!”
“Trương tiểu thư!” Tạ Trường Phong lớn tiếng ngăn nàng lại.
Ai ngờ ở phía sau đám người vang lên giọng cười: “Vị tiểu cô nương này, không phải cô nương đang hạ thấp nhân phẩm của ta chứ.”
Đám người vội vàng tránh ra thì nhìn thấy Hạ Nghi Niên và Liễu thái phó, Phương Thận cùng nhau đi đến.
Trên mặt Tạ Trường Phong đầy vẻ xấu hổ, vội vàng tạ lỗi với Hạ Nghi Niên. Cố Trạch Vũ và Bạch Sùng cũng vội vàng hành lễ.
Thật ra Trương Minh Huyên vừa nói ra đã hối hận, nhân phẩm của Hạ Nghi Niên cả thiên hạ đều biết. Tuy nói bây giờ ông ta không có chức quan nhưng không ai dám xem thường ông ta cả. Càng không nói đến hai người bên cạnh ông ta, một người là Thái phó, một người là Đại nho nổi danh khắp thiên hạ.
Cố Trạch Mộ nhìn thấy gương mặt đắc chí của Hạ Nghi Niên thì hơi khó chịu, nhưng ở trước mặt mọi người cũng đành phải đi tới hành lễ với ông ta: “Lão sư.”
Hạ Nghi Niên cười nói: “Tiểu cô nương này xem thường trò, không bằng trò trả lời hai câu đố khác để chứng minh bản thân mình?”
Nếu không phải xung quanh có nhiều người đứng đó như thế, Cố Trạch Mộ đã muốn nói móc ông ta. Ông lão này bụng dạ hẹp hòi, mèo khen mèo dài đuôi, nhìn vẻ mặt đúng là muốn ăn đòn.
Cố Trạch Mộ vốn không muốn để ý đến ông ta, nhưng hắn lơ đãng liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Cố Thanh Ninh thì lại quay đầu lại, giọng điệu cứng nhắc nói ra đáp án. Cùng lúc đó, hắn không chỉ nói đáp án mà còn nói luân xuất xứ.
Gương mặt Trương Minh Huyên lúc đỏ lúc trắng, trong lòng Tạ Trường Phong thở dài một tiếng, lại chắp tay nói: “Học sinh đa tạ ba vị tiên sinh dạy bảo.” Sau đó y nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố tiểu thiếu gia quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ có chơi có chịu.”
Lúc này đám người mới nhớ ra, bọn họ ở đây chơi đố đèn nửa ngày là vì Cửu Trọng Liên này.
Chủ tiệm đã phái người lấy Cửu Trọng Liên xuống đưa cho Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ lạnh lùng đưa nó cho Cố Thanh Ninh cầm.
Cố Thanh Ninh sững sờ.
Cố Trạch Mộ khẽ nói: “Không phải muội cũng thích ngọn hoa đăng này sao? Cầm đi.”
Đúng là Cố Thanh Ninh hơi có hứng thú với ngọn hoa đăng này, nhưng nàng không ngờ Cố Trạch Mộ lại chú ý tới. Rõ ràng từ trước đến nay hắn vẫn đối nghịch với Hạ tiên sinh, nhưng vì chiếc đèn này mà theo ý đối phương để danh tiếng vang dội.
Lúc này người vây xem đã dần dần tản đi, bọn người Bạch Sùng ở lại. Bởi vì tất cả mọi người có chút quan hệ thân thích nên quyết định cùng đi.



