Buổi tối, phủ Uy Quốc công xôn xao náo nhiệt, người lớn và trẻ con đều ngồi vòng quanh một bàn ăn, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, kể cả trên khuôn mặt luôn nghiêm nghị của Mẫn phu nhân cũng nở ra nụ cười.
Đợi khi mọi người dùng bữa được một lúc, Cố Vĩnh Huyên nâng ly hướng về Mẫn phu nhân: “Nương, mấy năm nay ba huynh đệ bọn con đều ở bên ngoài, chưa được hiếu kính nương, ngược lại luôn khiến nương phải lo lắng cho bọn con, là bọn con bất hiếu, ly rượu này là ba huynh đệ bọn con kính nương.”
Nghe đại ca nói vậy, Cố Vĩnh Diệm và Cố Vĩnh Hàn cũng ngừng chơi đùa với bọn trẻ, cùng nhau nâng ly rượu kính Mẫn phu nhân.
Mẫn phu nhân xúc động: “Các con tận trung với nước, làm gì có chuyện bất hiếu. Nương luôn cảm thấy nuôi lớn được ba huynh đệ các con khiến nương rất tự hào. Trong số hậu duệ của các hào môn ở khắp kinh thành này, nhà ai mà không có đứa quần áo lụa là, nhà ai mà không ao ước có con trai là nam tử hán đỉnh thiên lập địa như ba đứa con trai của nương chứ?”
Mẫn phu nhân âu yếm nhìn ba người con trai, rồi đưa mắt sang nữ nhân bên cạnh bọn họ rồi nói: “Hơn nữa, căn nhà này được thê tử của các con trông nom một cách ngăn nắp sạch sẽ, ta chỉ việc làm một lão phong quân hưởng phúc, nào có chỗ hao tâm gì đâu? Thay vào đó nếu các con thật sự có lòng thì nên kính thê tử của mình một ly mới phải.”
“Nương!” Đám người Chu thị không thể không thốt lên.
Cố Vĩnh Huyên trịnh trọng gật đầu: “Nương nói chí phải.”
Ba huynh đệ uống hết ly rượu, lại rót đầy lần nữa rồi hướng sang thê tử của mình, nhưng lúc này, Cố Vĩnh Hàn người thường ngày miệng lưỡi ngọt ngào nhất lại không biết nên nói gì với thê tử.
Cuối cùng vẫn là Cố Vĩnh Huyên mở lời với Chu thị trước: “Phu nhân, mấy năm nay cảm ơn nàng đã chăm sóc nhà cửa và nuôi dạy con cái, nàng chịu khổ rồi.”
Hốc mắt Chu thị ngấn lệ, hiếm thấy quận chúa Nghi An đoan trang trầm ổn của thường ngày lại luống cuống chân tay như vậy: “Phu quân…đây là lời gì thế này, phu phụ chúng ta một thể, vốn là nên phù trợ lẫn nhau mà.”
“Con dâu cả nói đúng.” Mẫn phu nhân đồng ý: “Được rồi, chúng ta không cần nói mấy lời cảm ơn khách sáo này nữa, đều là người một nhà cả mà. Mấy năm nay, chuyện bên ngoài nhà đều là nhờ nam nhân chống đỡ, chuyện trong nhà lại nhờ mấy nữ nhân các con gánh vác, các con đều là đại công thần của nhà chúng ta. Hôm nay, nhà ta ăn một bữa cơm đoàn viên, không cho phép kính tới kính lui, ăn cơm, ăn cơm đi.”
Lúc này mọi người mới đặt ly rượu xuống và bắt đầu gắp thức ăn, đây là thực đơn đã được chuẩn bị từ sớm, đều là những món khoái khẩu của ba huynh đệ nhà họ. Cố Vĩnh Huyên và Cố Vĩnh Diệm vẫn còn có thể kiềm chế bản thân, chứ còn Cố Vĩnh Hàn đại khái là đã ở biên giới thèm cơm nhà quá lâu, thế là lập tức ăn lấy ăn để.
Mẫn phu nhân bất lực nhìn đứa con trai út: “Mới định khen con đã hiểu chuyện hơn một chút, đúng là…”
Cố Vĩnh Hàn gãi đầu, ngượng ngùng cười rộ lên.
“Được rồi, đêm nay các con trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ nói chuyện với các con.”
Nghe Mẫn phu nhân nói vậy, Đào thị vội vàng đỡ trượng phu đứng dậy, cùng hai con bước về viện tử của mình.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đi theo sau, cả hai có chút không nói nên lời khi Cố Vĩnh Hàn vừa đi vừa xoa cái bụng ốc nốc, trong khi đó vẫn quay sang đùa ghẹo Đào thị, khi bị Đào thị ngắt một cái mới chịu ngoan ngoãn một chút.
Vào sân, Đào thị đang định dìu Cố Vĩnh Hàn vào phòng thì Cố Vĩnh Hàn xua tay: “Bụng ta vẫn còn chướng đây nè, ta đi dạo trong sân một vòng đã.”
Đào thị có chút bất lực, chỉ đành dẫn hai đứa nhỏ vào phòng, nhưng Cố Vĩnh Hàn đột nhiên nói: “Chờ đã Trạch Mộ, hai gia chúng ta trò chuyện một chút đi.”
Cố Trạch Mộ khựng lại nhưng vẫn chọn đi cùng y.
Đào thị chỉ đành dặn dò hai cha con đừng để bị lạnh, sau đó dẫn Cố Thanh Ninh vào phòng.
Đêm đông dường như mang theo khí lạnh thấu xương của băng tuyết, hít một hơi thật mạnh đã cảm thấy như có vài con dao nhỏ đâm vào trong phổi. Có điều dường như Cố Vĩnh Hàn không sợ lạnh, ngược lại còn nới lỏng cổ áo choàng một chút, nặng nề hít vài hơi rồi mỉm cười: “Đây mới là mùi vị của kinh thành.” Y nhìn Cố Trạch Mộ: “Con trai, lại đây ngồi đi.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Trạch Mộ trông không được vui cho lắm, nhưng vẫn làm theo mong muốn của Cố Vĩnh Hàn, đi tới và ngồi xuống bên cạnh y.
Cố Vĩnh Hàn muốn sờ đầu hắn một cái, nhưng lại bị hắn nhạy bén né ra, y nhất thời có chút mất hứng mà tặc lưỡi: “Tiểu tử nhà ngươi, không còn đáng yêu như hồi nhỏ chút nào.”
Cố Trạch Mộ biểu thị hắn không thích mô tả này.
Cố Vĩnh Hàn không trêu hắn nữa, y ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: “Mới chớp mắt mà con đã lớn như vậy rồi, nhiều năm nay ta thân là một người cha nhưng không làm được bổn phận gì cho con và Thanh Ninh, thực sự là thấy thẹn trong lòng.”
Cố Trạch Mộ sững sờ, không ngờ Cố Vĩnh Hàn lại nói những điều này với mình.
Hắn không khỏi nhớ lại kiếp trước, mặc dù lúc đó hắn là Thái tử nhưng Cung Đế đối với hắn vô cùng lãnh đạm, đối với hắn mà nói thì đó giống như là quân thần hơn là phụ tử. Sau này hắn tự mình trở thành phụ thân, tuy luôn coi trọng Thái tử nhưng ngoài việc dạy dỗ thì không hề tỏ ra dịu dàng gì, khi Tiêu Trạm làm việc không như ý mình, hắn thậm chí còn nặng lời khiển trách y.
Hắn luôn cho rằng đây là cách thức mà cha con chung sống, cũng chưa từng cảm thụ được việc có một người cha như Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Hàn không hề biết hắn đang nghĩ gì, tiếp tục nói: “Tương lai nếu như chiến sự Tây Bắc thường xuyên xảy ra, ta cũng không biết còn có bao nhiêu cơ hội để về nhà nữa, nhân cơ hội này ta có một số việc muốn nói với con.”
“Con là trưởng tử của ta, về sau khi ta không có ở nhà, con chính là chỗ dựa của nương và muội muội.” Cố Vĩnh Hàn vỗ vai hắn: “Ta biết con là một đứa trẻ có chủ kiến, nếu con có dự tính gì cho tương lai của mình thì có thể nói hết với ta, người làm cha như ta tốt xấu gì cũng đã đi trước con vài chục năm cuộc đời, luôn có thể chỉ điểm chút ít gì đó cho con.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ không cần đến lời khuyên gì của Cố Vĩnh Hàn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được phần tâm ý này của y. Hắn vốn tưởng rằng mình vẫn cô độc một mình giống như kiếp trước, nhưng hiện tại cuộc sống ngày càng có nhiều người chen vào, ấm áp dâng lên trong lòng lại khiến hắn cảm thấy có chút quẫn bách.
Đại khái là lời nói này của Cố Vĩnh Hàn đã gõ ra một khe hở trong trái tim của Cố Trạch Mộ, hắn không còn dùng thái độ qua loa hời hợt đối với Cố Vĩnh Hàn nửa, tuy vẫn không nói nhiều nhưng cư nhiên đã chịu đối đáp mỗi người một câu với Cố Vĩnh Hàn.
Cố Thanh Ninh mở hé cửa sổ, nhìn thấy hết thảy một màn này, trên mặt không khỏi nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cũng trong lúc một nhà phủ quốc công vui vẻ hân hoan ăn cơm thì trong hoàng cung cũng đang cử hành gia yến, có điều người tham gia chỉ có mấy người đế hậu và trưởng công chúa Nguyên Gia.
Xung quanh chiếc bàn tròn nhỏ mà Nguyên Gia quen dùng nhất, ngoại trừ Tiêu Trạm và Trần hoàng hậu, thì chỉ có tiểu công chúa trong lòng Trần hoàng hậu và tam hoàng tử Tiêu Hằng, còn lại chính là nàng và Tiêu Diễn Chi.
Ngay cả các cung nữ cũng đứng cách rất xa, nếu không nhìn y phục trên người bọn họ thì đây thật giống một gia đình bình thường ở ngoài cung đang quây quần ăn một bữa cơm.
Tiêu Trạm nhìn Nguyên Gia và cười nói: “Nha đầu muội, không biết gần đây đang bận chuyện gì mà không có thời gian vào cung dùng một bữa cơm với hoàng huynh, phải để ta mời ba lần bảy lượt mới chịu đến.”
Nguyên Gia có chút bất đắc dĩ: “Hoàng huynh đây là vu oan cho thần muội rồi, đang là cuối năm, việc trong tôn thất không có ít đâu. Thần muội mà không xử lý ổn thỏa hết mọi việc thì làm sao dám tiến cung tham kiến hoàng huynh chứ.”
“Kìa kìa kìa, đấy là đang trách móc ta rồi.” Tiêu Trạm chỉ vào nàng rồi cười nói với Trần hoàng hậu: “Đây là đang trách ta ban đầu đã giao hết việc của tôn thất cho muội ấy!
Trần hoàng hậu ôm con gái nhỏ và mỉm cười nhìn hai huynh muội bọn họ đang đấu võ mồm.
Ở bên cạnh, Tiêu Diễn Chi và Tam hoàng tử Tiêu Hằng cũng đang thì thầm to nhỏ, Tiêu Diễn Chi và Tiêu Hằng trạc tuổi nhau nên cũng có những chủ đề chung, một lát sau cả hai dường như đang ở trong thế giới riêng.
Tiêu Diễn Chi nói về những chuyện thú vị khi học tại nhà, Tiêu Hằng nghe rất thích thú, dù sao học trong cung cũng không được hái quả hay thả diều.
Bây giờ Tiêu Diễn Chi đi chơi nhiều với Cố Trạch Hạo nên y càng biết cách trêu người khác hơn, thấy biểu hiện ao ước của Tiêu Hằng, y cố ý hỏi: “Hằng ca ca, ca học trong cung có gì thú vị không?”
Tiêu Hằng vắt óc suy nghĩ cũng chỉ nghĩ ra được trò cười của hai thư đồng gây ra, trong lòng có chút không phục: “Tuy rằng trong cung không vui như ngoài cung nhưng bài học của bọn ta rất chất lượng, cái này các ngươi không thể bì được đâu.”
Tiêu Diễn Chi bị phản kích, hai người lao vào so bì việc học.
Cuộc cãi vã này cũng thu hút sự chú ý của ba người lớn, Tiêu Trạm cười nói với Nguyên Gia: “Bây giờ trông Diễn Chi hoạt bát hơn trước rất nhiều.”
Nguyên Gia thở dài, tuy rằng đang quở trách con nhưng trên mặt vẫn mang ý cười: “Đúng vậy, trước đây thần muội lo nó quá nhu thuận, nhưng bây giờ lại chê nó quá ồn ào.”
Chỉ nghe thấy Tiêu Hằng và Tiêu Diễn Chi mỗi đứa thay phiên một câu đọc thơ thuộc lòng, Tiêu Trạm vốn chỉ nghĩ bọn chúng đang chơi đùa, nghe đến cuối cùng thì có hơi ngạc nhiên. Dù gì từ nhỏ việc học của Tiêu Hằng đã rất tốt, còn Tiêu Diễn Chi chỉ mới đến lớp vào ba năm trước thôi mà bây giờ đã có thể thi đấu với Tiêu Hằng bất phân thắng bại.
Chỉ là cuối cùng Tiêu Diễn Chi vẫn thua một chiêu, không trả lời được câu hỏi của Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng chiến thắng thì rất vui mừng, nhưng khi thấy Tiêu Diễn Chi bĩu môi thì vội vàng an ủi: “Diễn Chi đệ đệ, đệ như vậy đã rất lợi hại rồi.”
Tiêu Trạm cũng nói: “Đúng đó, dù sao Hằng Nhi cũng lớn hơn một chút, đọc nhiều sách hơn một chút, Diễn Chi đừng nản lòng.”
Không ngờ Tiêu Diễn Chi lại lắc đầu: “Thua rồi thì chính là thua, là do học lực của con không đủ tốt. Nếu là Thanh Ninh và Trạch Mộ thì nhất định sẽ không thua.”
Nguyên Gia suýt sặc.
Tiêu Trạm không biết đã nghe thấy hai cái tên này từ trong miệng của Tiêu Diễn Chi bao nhiêu lần rồi, vẻ mặt lộ ra thích thú: “Đấy là hai đứa con của lão tam của Cố gia đó à?”
“Đúng…Đúng vậy.”
Trần hoàng hậu có chút kinh ngạc: “Bọn chúng tuổi cũng không lớn nhỉ, sự thông minh đó thật khiến người khác kinh ngạc.”
Nguyên Gia miễn cưỡng cười, chả đúng à? Không chỉ thông minh khiến người ta kinh ngạc, mà thân phận còn đáng kinh ngạc hơn.
Tiêu Hằng có chút không cam tâm: “Không thể nào, thái phó đã nói, ở tuổi này của con học được nhiều như vậy đã là không dễ dàng rồi. Con không tin có người giỏi hơn con.”
Trần hoàng hậu nghiêm nghị nói: “Hằng Nhi.”
Tiêu Trạm phất phất tay ngăn cản Trần hoàng hậu, sau đó vỗ nhẹ lên đầu Tiêu Hằng: “Hằng Nhi quả thật là vừa thông minh lại chăm chỉ, nhưng chẳng phải phụ hoàng đã nói với con rồi sao, trên thế gian này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân (ý nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn), con học những điều này là để hiểu đạo lý, không phải để so sánh với mọi người.”
Tiêu Hằng mím môi, gật đầu nói: “Con hiểu rồi, phụ hoàng.”
Tiêu Trạm nở một nụ cười, lại nhìn Nguyên Gia lần nữa: “Xem ra, gia phong của Cố gia quả thực không tồi, chả trách ban đầu muội gửi Diễn Chi đến Cố gia học tại nhà.”
“Việc này…Lúc đó cũng chỉ nghĩ Diễn Chi có thể chơi cùng bọn chúng, nhưng không ngờ nó thực sự có thể học được nhiều thứ như vậy.”
Nàng định đổi chủ đề thì lại nghe thấy Trần hoàng hậu đột nhiên nói: “Nếu hai đứa nhỏ đó thật sự thông tuệ như những gì Diễn Chi nói thì có thể đưa vào cung để làm thư đồng cho Hằng Nhi.”
Nguyên Gia: “… Khụ khụ khụ!”
Tiêu Trạm bất đắc dĩ nhìn Nguyên Gia: “Lại bị sặc à? Sao muội càng lớn càng giống một đứa trẻ vậy?”
Nguyên Gia cười khổ khi nghe câu của Tiêu Trạm, ai kêu các người dám nói ra những lời kích thích như vậy chứ!
Tiêu Trạm nói xong Nguyên Gia, nhưng cũng không quên đề nghị của Trần hoàng hậu: “Nói đến chuyện này, hai thư đồng của Hằng nhi đều xuất thân từ gia đình văn thần, nếu thêm từ gia đình võ tướng nữa thì cũng rất thích hợp.”
“Chuyện này…” Quả thực Nguyên Gia không dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó, chỉ đành cắn răng nói: “Nhưng hai đứa trẻ đó còn quá nhỏ, bây giờ mới bảy tuổi vẫn cần người chăm sóc, e rằng nhập cung sẽ bất tiện đó.”
Tiêu Trạm cười rộ lên: “Không sao, hai thư đồng của Hằng Nhi trước kia cũng không quá lớn, chẳng phải bây giờ đều tốt cả sao?”
Trần hoàng hậu cũng phụ họa: “Đúng vậy, lúc đó cứ gọi thêm một hai người đến hầu hạ là được.”
Đầu óc của Nguyên Gia muốn hóa đá luôn rồi, không ngờ vào cung một chuyến mà sự việc lại phát triển đến bước đường này một cách vi diệu như vậy, nàng không biết phải giải thích thế nào với phụ hoàng và mẫu hậu.
Còn nữa, khi phụ hoàng vào cung gặp hoàng huynh, lỡ phải bái kiến thì sao? Sẽ không bị thiên lôi đánh đấy chứ!
Nàng rùng mình khi nghĩ đến cảnh tượng đó.
Nhưng nàng vẫn chưa thể nói ra chân tướng, chỉ có thể vắt óc nghĩ ra cớ để dẹp tan ý nghĩ quá khích này của hoàng huynh và hoàng tẩu, cuối cùng ngay cả Tiêu Trạm cũng nổi lên nghi ngờ, lúc này nàng không thể không ngậm miệng lại.
Chỉ là trong khoảng thời gian tiếp theo, tâm trí của Nguyên Gia luôn treo ngược cành cây, muốn lập tức xuất cung đi nói việc này cho phụ hoàng và mẫu hậu.



