Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 37: 037

Chương 37: 037

8:30 sáng – 24/05/2025

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, La thị vì có tội danh mưu hại hoàng thất mà bị dẫn đi, Nhạc Bình cũng đi trở về. Đại thiếu nãi nãi của Khánh Dương Hầu phủ thì liên tục xin lỗi Nguyên Gia và Đào thị.
Sau một màn hỗn loạn đó, Cố Thanh Ninh kéo Cố Trạch Mộ sang một bên, nghiêm túc hỏi: “Sao ca biết bên kia thủy tạ có đất đỏ?”
Ánh mắt Cố Trạch Mộ lóe lên, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh nói: “Đoán thôi.”
Cố Thanh Ninh nghi ngờ nhìn hắn, lúc đó giọng điệu của hắn vô cùng chắc chắn, cũng không giống như tùy ý đoán. Nàng lại hỏi: “Vậy làm sao ca biết đất đỏ thích hợp trồng hoa sơn trà? Trong phủ của chúng ta cũng không có hoa sơn trà, ca biết chuyện này từ đâu?”
Dường như Cố Trạch Mộ đã chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi này từ sớm: “Phía sau núi ở Thiên Phật Tự có trồng không ít hoa sơn trà, ta nghe tăng nhân trồng hoa từng nói qua.”
Lời này nói cũng trôi chảy, nhưng mà Cố Thanh Ninh vẫn không chịu từ bỏ: “Vậy sao ca đoán được hung thủ?”
“Lúc đó ta thấy vẻ mặt nàng ta kì lạ, sau đó thấy nàng ta muốn chạy trốn nên mới lên tiếng ngăn cản.” Cố Trạch Mộ nói xong thì hỏi lại. “Muội đang thẩm vấn ta sao? Vì sao? Trái lại ta còn muốn hỏi muội, trong thời gian ngắn như thế sao muội nhìn ra được chiếc khăn đó chưa thêu xong, sao lại chứng minh rõ ràng rằng chiếc khăn này do người ngoài hãm hại?”
Cố Thanh Ninh dừng một chút, sau đó bình tĩnh trả lời: “Trước đó muội đã thấy qua chiếc khăn kia, lại nói, nữ tử nào lại cầm chiếc khăn chưa thêu xong ra khỏi cửa chứ, đây không phải quá kì lạ sao? Đương nhiên là có người hãm hại.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau đều không cam lòng yếu thế.
Thật ra hai người đều trả lời hợp tình hợp lý, nhưng vì quá hợp tình hợp lý mà mới không giống như đứa bé. Tuy nói hai người vẫn sống trong thể xác trẻ con nhưng linh hồn của bọn họ là người trưởng thành, kiểu gì cũng để lộ sự khác biệt nhỏ với những đứa bé khác.
Có lẽ người ngoài không nghĩ nhiều như thế, nhưng đối với chính bọn họ mà nói thì trên người đối phương đều là sơ hở.
Chuyện cho tới bây giờ Cố Thanh Ninh cũng đã nhận ra thân phận Cố Trạch Mộ không đơn giản, nhưng nếu cứ hỏi tiếp xuống thì chỉ sợ thân phận của mình vẫn bị phát hiện, đây là chuyện nàng không muốn. Mặc dù nàng cũng không biết Cố Trạch Mộ đã đoán ra thân phận của nàng từ sớm.
Cố Thanh Ninh không còn cắn chặt vấn đề này nữa, Cố Trạch Mộ cũng khẽ thở ra. Hắn cũng không muốn giấu diếm Cố Thanh Ninh, nhưng một khi thân phận của hắn bị bại lộ, dựa vào sự oán hận của Cố Thanh Ninh đối với hắn thì hai người ở chung sẽ rất khó xử. Cố Trạch Mộ hài lòng với cuộc sống trước mắt, cũng không muốn thêm độ khó cho cuộc sống của mình.
Hai người ăn ý bỏ qua vấn đề này, Cố Thanh Ninh vốn chỉ lo lắng Cố Trạch Mộ có ý khác, nhưng xem tình hình trước mắt, mặc dù Cố Trạch Mộ lạnh lùng nhưng cũng không làm chuyện gì ảnh hưởng xấu đến phủ Uy Quốc công. Hơn nữa, Cố Trạch Mộ cũng tỏ ra mình chỉ muốn một cuộc sống bình thường, nên nàng cũng tạm thời tin hắn.
Nhưng vì một lần này, lúc hai người ở chung cũng không cần cố gắng giả vờ là trẻ con, điều này khiến bọn họ tự do hơn nhiều.
Nghiệp Thành, Tây Bắc.
Một trận đại chiến vừa kết thúc, Uy Quốc công và ba người con trai về phủ, trùng hợp nhận được thư nhà từ dịch trạm đưa tới, bốn người vội vàng trở về tắm sạch vết máu.
Cố Vĩnh Hàn nghĩ đến thư nhà thì tốc độ tắm rửa cực nhanh, kết quả khi y chạy tới thì mới phát hiện phụ thân và ca ca đều đã đến, trên người ai cũng mang theo hơi nước chưa khô nhưng đều giả vờ ung dung không vội.
Thư nhà đặt ở trên bàn, nhìn cũng không cần nhìn, dù sao cũng biết phong thư dày nhất kia là của Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Diệm buồn bức: “Rõ ràng thê tử ta có tài hoa nhất, nhưng mỗi lần viết thư cũng chỉ có mấy câu, so với tam đệ muội người ta thì giống như đồ kèm theo đấy.”
Lời này của hắn cũng là tiếng lòng của đại ca và phụ thân, mỗi lần thư nhà gửi tới mà đem ra so sánh thì chỉ làm người ta cảm thấy chua xót.
Trong lòng Cố Vĩnh Hàn thầm vui vẻ nhưng trên mặt không dám lộ ra chút nào, y sợ bị phụ thân và ca ca tìm cớ đánh một trận.
Nhưng mà mặc dù ít chữ nhưng cũng là thư nhà, vì thế động tác của bốn cha con đều đồng điệu mà mở phong thư, lấy thư nhà ra.
Sau khi mọi người xem hết thì Cố Vĩnh Hàn vẫn cầm nguyên một xấp thư, một hồi ngạc nhiên thán phục, một hồi nhíu mày. Người biết thì còn nhận ra là thư nhà, người không biết thì còn tưởng rằng y đang xem tiểu thuyết nữa!
Bên cạnh, ba cha con càng thêm chua xót trong lòng.
Cố Vĩnh Diệm hiếu kỳ nói: “Tam đệ, rốt cuộc đệ muội nói gì thế?”
Cố Vĩnh Hàn cười “Ha Ha” một tiếng, Đào thị đúng là mỗi ngày đều viết thư nhà, nàng đều kể chuyện gần đây xảy ra nói một lần. Từ lúc đi Thiên Phật Tự bị La thị làm phiền, đại sư Hành Không nói nàng có phúc vận, trời trợ giúp, đến chuyện trong thọ yến của lão phu nhân Khánh Dương Hậu, nàng bị La thị hãm hại, cũng may hai đứa bé thông minh nhanh nhẹn phát hiện ra chân tướng.
Cố Vĩnh Hàn nói xong thì còn không biết xấu hổ mà nói thêm một câu: “Không hổ là con trai của con, thông minh nhanh nhẹn giống con.”
Ba cha con: “…”
Cố Vĩnh Huyên nhìn thoáng qua đệ đệ ngu ngốc, khóe miệng khẽ cong lên, nở nụ cười xã giao giả tạo: “Chỉ có thể nói hai đứa bé sinh ra rất đúng lúc, có thể thừa kế tinh hoa, bỏ đi cặn bã của phụ thân khiến cho Đại bá ta cảm thấy rất vui mừng.”
Cố Vĩnh Hàn: “Đại ca, ca đang âm thầm chế giễu đệ sao?”
Cố Vĩnh Huyên hơi kinh ngạc: “Nào có ngầm chế giễu, không phải ta đang thẳng thằng chế giễu đệ sao?”
Cố Vĩnh Hàn: “…”
Uy Quốc công nhìn thoáng qua tiểu nhi tử đang vô cùng uất ức, khoác tay áo: “Được rồi, đừng đùa đứa nhỏ ngốc này nữa, trong phủ đều khỏe mạnh không cần lo lắng. Bây giờ việc quan trọng nhất của chúng ta là đánh bại ngoại tộc, như thế mới có thể trở về sớm đoàn tụ với người nhà.”
Ông nói như thế, mấy người Cố Vĩnh Huyên cũng nghiêm túc trở lại.
Từ hai năm rưỡi trước, bộ lạc Cát Nhan đột nhiên xuất hiện, lấy thế sét đánh nhanh như chớp chiếm hơn phân nửa thảo nguyên Tây Bắc. Lúc đó, Cố Vĩnh Huyên nhìn ra bộ lạc Cát Nhan chiếm đoạt quá nhanh đến mức những bộ lạc nhỏ phía dưới cũng không cam lòng thuần phục, mà những bộ lạc lớn khác cũng không chịu bị một bộ lạc lớn mới chia cắt tài nguyên. Vì thế hắn vừa phái thám tử điều ra tin tức của thủ lĩnh Trác Cách của bộ lạc Cát Nhan, mặt khác thì âm thầm châm ngồi để bọn họ rối loạn.
Việc châm ngòi này đúng là có tác dụng, đáng tiếc lại nhanh chóng bị Trác Cách phát hiện, ông ta dùng thủ đoạn khốc liệt để dẹp tan bạo động, thậm chí nhờ vào đó mà ổn định địa vị bộ lạc Cát Nhan. Mà lúc này, tin tức có liên quan đến ông ta liên tục truyền vào quân trướng, lúc này bọn người Uy Quốc công mới ý thức được đối thủ của bọn họ là loại người gì.
Hơn hai năm nay, mặc dù bên phía Uy Quốc công thắng trận to trận nhỏ, nhưng bọn họ đều biết cứ như thế vốn không thể làm Trác Cách bị thiệt hại. Ông ta giống như mãnh thú vẫn ẩn núp trong bóng tối, tất cả đều lạnh nhạt thờ ơ, âm thầm tích góp sức mạnh.
Cố Vĩnh Huyên đi đến cạnh sa bàn, phân tích tình báo gần đây có được. Uy Quốc công nghe thỉnh thoảng gật đầu, ngay cả Cố Vĩnh Hàn cũng thu lại nụ cười tí tửng trên mặt. Hơn hai năm nay được rèn luyện, y cũng dần cởi sạch thói xấu của công tử bột, bắt đầu giống như một người lính thật sự.
Ngay lúc bốn người đang bàn bạc quân tình thì bỗng nhiên cửa bị gõ vang. Bốn người theo tiếng động nhìn qua thì thấy một người trẻ tuổi mặc khôi giáp đi đến, mặt mũi của y rất non nớp, nhưng mà khôi giáp trên người lại biểu hiện quân hàm của y không thấp, người này là Phụng Linh.
Phụng Linh cung kính thi lễ với Uy Quốc công: “Khởi bẩm quốc công gia, chiến trường đã được quét dọn xong, lần này quân ta thương vong tất cả là một trăm lẻ bốn người, diệt sáu mươi lăm kẻ dịch. Ngoại trừ ngựa bị thương thì còn lại ba mươi thớt ngựa khỏe mạnh.”
Uy Quốc công gật gật đầu: “Biết rồi, một hồi ngươi viết vài chiến báo để bản tướng nhìn một chút, nếu không còn chuyện gì thì có thể gửi về triều đình.”
Sắc mặt Phụng Linh cứng đờ, vội nói: “Thuộc hạ còn có việc bẩm báo.”
“Nói.”
Phụng Linh liếm môi một cái: “Thuộc hạ đã tới Nghiệp Thành được hơn mấy tháng, nhưng chỉ làm chút việc nhỏ như quét dọn chiến trường và văn thư. Quốc công gia…”
Uy Quốc công cắt ngang lời y: “Ngươi cảm thấy quét dọn chiến trường là chuyện nhỏ?”
Lúc này Phụng Linh mới ý thức được mình nói sai, y mấp máy môi mà nói: “Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy mình có thể phát huy được nhiều tác dụng ở trên chiến trường hơn.”
“Ngươi có thể vào chiến trường không thì ta tự có tình toán.” Uy Quốc công nói xong thì phất tay để Phụng Linh đi xuống.
Phụng Linh không cam lòng bị ông đuổi dễ dàng như thế, giọng điệu vội vàng mà nói: “Không biết tiêu chuẩn của Quốc công gia là gì, bàn về võ lực, mỗi lần luyện tập thuộc hạ đều được giải nhất. Bàn về binh pháp thì trong kinh thuộc hạ đã thuộc gần hết binh thư, thậm chí có thể đọc ngược trôi chảy “Lục Thao”. Thuộc hạ tự tin có thể thắng được phần lớn người trong quân doanh, vì sao bọn họ có thể lên chiến trường mà thuộc hạ lại không được?”
Uy Quốc công giận tái mặt: “Ngươi đang chất vấn sự an bài của bản tướng sao?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Vậy thì trở về làm tốt chuyện của ngươi đi, những chuyện khác không nên hỏi nhiều.”
Mặt của Phụng Linh đỏ lên, ngón tay đặt bên người nắm thành quyền, cuối cùng không nói gì nữa đi ra ngoài.
Sau khi Phụng Linh rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng.
Cố Vĩnh Hàn nhịn không được, cuối cùng dè dặt hỏi: “Cha, vì sao không cho Phụng Linh đi chiến trường? Trước đó ở đài luyện võ, con nhìn thấy y rất giỏi.”
Cố Vĩnh Hàn cũng tự biết mình, y như con gà gù mà cũng có thể được đi theo lên chiến trường nhiều lần, thậm chí còn lập chiến công. Phụng Linh còn giỏi hơn y nhiều nhưng vẫn bị cha ép đi quét dọn chiến trường, cũng khó trách trong lòng y không cam lòng nên muốn tới tìm cha lý luận.
Uy Quốc công không nói gì, Cố Vĩnh Huyên đã mở miệng nói: “Đúng là Phụng Linh này rất ưu tú, nhưng chiến trường không phải là đài luyện võ, một sai lầm nho nhỏ cũng có thể hại chết rất nhiều người. Bây giờ tuổi y còn nhỏ, tâm tư cũng nóng nảy, nay lại ngồi ở vị trí cao, nếu thật sự cho y lên chiến trường, không xảy ra chuyện gì may, nếu xảy ra chuyện thì đó chính là tai họa ngất trời.”
Cố Vĩnh Diệm cũng không nhịn được mà nói: “Đúng là y có võ công cao cường, nếu giống người khác chỉ nghe lệnh làm tiên phong còn được, chỉ sợ y tự phụ ngạo mạn, một lòng muốn lập công. Đến lúc đó không chỉ hại chết chính mình mà còn hại chết chiến hữu.”
Cố Vĩnh Hàn đã hiểu ra, hơi xấu hổ nhìn về phía Uy Quốc công: “Thì ra cha để y quét dọn chiến trường là muốn tôi luyện ý chí của y, là con hiểu lầm cha rồi.”
Không ngờ Uy Quốc công lại lạnh lùng gật đầu: “Một mặt là tôi luyện y, nhưng quan trọng hơn là ta không để giao cho một hậu bối ta không tin tưởng được.”