Tất cả mọi người đưa ánh mắt về nơi phát ra tiếng, chỉ thấy một tiểu cô nương có dáng vẻ ngọt ngào đi ra, chính là Cố Thanh Ninh, người khi nãy đánh người mà nổi tiếng.
Nhạc Bình vốn muốn chế giễu lại, ai ngờ nhìn thấy ánh mắt của đối phương thì không hiểu sao giọng điệu thay đổi: “Ngươi… Ngươi dựa vào cái gì mà nói không phải?”
Cố Thanh Ninh không hề hoang mang mà nói: “Người nhìn mảnh khăn kia xem, chiếc khăn đó nương của ta còn chưa thêu xong, ai sẽ cầm chiếc khăn như thế ra ngoài chứ?”
Nhạc Bình sững sờ, Nguyên Gia đã giật khăn từ trong tay nàng ta, đúng là bên cạnh lùm phong lan còn có tảng đá chưa thêu xong, thậm chí chữ “Ngọc” kia còn chưa thêu xong, nét quẹt ngang ở dưới ngắn có một nửa, nhìn vô cùng kì quái.
Sắc mặt của Nguyên Gia âm trầm: “Tỷ hãy nhìn cho kỹ, đây chính là hãm hại!”
Mà lúc này Đào thị cũng lấy khăn của mình ra, so với chiếc khăn kia thì bên cạnh lùm phong lan có xen lẫn mấy viên đá lởm chởm kì quái, mà chữ “Ngọc” cũng rất bình thường.
Thật ra Nhạc Bình cũng hơi dao động, nhưng nghe thấy Nguyên Gia nói như vậy thì lại phản bác theo phản xạ: “Sao nàng ta không hãm hại người khác mà cứ hết lần này tới lần khác bị người ta hãm hại? Hơn nữa, sao muội biết là hãm hại, nói không chừng chiếc khăn này do nàng ta mang theo trong người để phòng bị cho tình huống này đó!”
Cố Thanh Ninh nói: “Nếu nương của ta có tâm kế như thế thì sao lại đánh rơi khăn tay ở hiện trường? Hơn nữa, vì sao trưởng công chúa điện hạ cho rằng nương của ta sẽ đẩy người, ngoại trừ chiếc khăn này thì người có chứng cứ khác không?”
Đương nhiên là Nhạc Bình không có chứng cứ khác, nàng cũng vì lúc nãy có tranh chấp với Đào thị cho nên khi nhìn thấy chiếc khăn này mới cho rằng Đào thị làm.
Cố Thanh Ninh thấy vẻ mặt của nàng thì lại nói tiếp: “Xem ra là không có, bây giờ chiếc khăn này còn có nghi vấn, có lẽ hung thủ là một người hoàn toàn khác.”
Nhạc Bình vẫn không phục: “Cho dù chiếc khăn này do người ngoài hãm hại nàng ta thì cũng không thể nói nàng ta không có hiềm nghi. Nàng ta nói mình vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng không ai làm chứng cho nàng ta cả.”
“Sao nàng ấy lại ở trong phòng nghỉ ngơi chẳng lẽ tỷ không biết sao?” Nguyên Gia nghiêm túc nói. “Tỷ chỉ dựa vào suy đoán của mình mà đã tùy ý nói xấu người khác, tỷ nói chuyện có lý lẽ không?”
Từ trước đến nay Nguyên Gia lạnh lùng kiêu ngạo, ở trước mặt người ngoài chưa từng kích động như thế. Ngay cả Nhạc Bình cũng bị nàng hù dọa, trong phút chốc cũng không biết nói gì.
Vở kịch này lại chuyển hướng, mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn tán.
Sắc mặt La thị trắng bệch, trên trán cũng toát mồ hôi, cũng may đám người đang tập trung nói chuyện phiếm nên không ai để ý đến nàng.
La thị vốn cho rằng có chiếc khăn này thì Đào thị sẽ bị định tội, ai ngờ còn chuyển hướng vậy chứ! Sau khi nàng lén trộm chiếc khăn kia vẫn luôn đặt trong hà bao bên người, hôm nay lúc ra cửa mới mang theo. Nàng cũng không nhìn kỹ chiếc khăn đó, sao mà ngờ chiếc khăn còn chưa thêu xong?
Bỗng nhiên La thị có dự cảm xấu, chậm rãi đi ra khỏi đám người. Nàng cũng không để ý tới ngoài đám người có một đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Mặc dù trước đó Nhạc Bình bị Nguyên Gia dọa sợ, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục tranh cãi với Nguyên Gia: “Muội đã nói nàng ta không phải hung thủ thì hãy tìm hung thủ ra cho ta đi!”
Nguyên Gia dừng một chút, ánh mắt vô thức nhìn về phía Cố Thanh Ninh. Cố Thanh Ninh nhíu mày, nàng tin Đào thị sẽ không làm chuyện như thế cho nên ngay từ đầu đã khẳng định đây là hãm hại. Nhưng nàng có thể nhìn ra khăn có vấn đề thì cũng không thể nào tìm ra hung thủ trong phút chốc được.
Đúng lúc này, Cố Trạch Mộ đứng dậy, Nhạc Bình bị ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua, cảm thấy lông tơ trên lưng đều dựng cả lên.
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ không hề thay đổi mà nói: “Trên chiếc khăn kia dính đất đỏ, nên là dính vào ở xung quanh thủy tạ. Đất đỏ dùng để trồng hoa sơn trà, nhưng trong vườn này cũng không có hoa sơn trà, chắc là quý phủ chỉ trồng hoa sơn trà ở bên kia thủy tạ phải không?”
Câu hỏi này là hắn hỏi Khánh Dương Hầu phu nhân. Khánh Dương Hầu phu nhân lớn tuổi vậy mà còn bị đứa bé hù dọa, vội vàng gật đầu: “Đúng thế, trong phủ chúng ta chỉ trồng vài cành hoa sơn trà ở phía bên kia thủy tạ, cũng chỉ có gần đó mới có đất đỏ.”
Cố Trạch Mộ nói tiếp: “Đất đỏ rất dính, khi dính vào thì rất khó rửa sạch, ta nghĩ trên giày vừa thay của trưởng công chúa chắc là có dính đất đỏ chứ?”
Nhạc Bình vội vàng bảo nha hoàn đi nhìn xem, đúng là đã khẳng định được đáp án.
“Nhưng đế giày của nương ta không dính đất đỏ, nói rõ là nương của ta chưa từng đi qua bên thủy tạ kia.” Cố Trạch Mộ bình tĩnh nói. “Bên thủy tạ kia vắng vẻ, người đi không nhiều, muốn tra cũng không khó.”
Nhạc Bình lập tức hiểu được, mà Khánh Dương Hầu phu nhân cũng vội vàng phái người đi giữ cửa viện không cho người rời đi.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ đã nhanh hơn bọn họ một bước, hắn nhìn về phía sau đám người, thản nhiên nói: “Vị thiếu nãi nãi của phủ Vĩnh Thọ Hầu kia đã thong thả rời đi trước rồi à?”
Bước chân của La thị thì ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn qua khiến cho nàng ta đứng yên ở chỗ đó. Nhạc Bình giơ tay lên, nha hoàn bên cạnh đã vọt tới, cho dù La thị dùng sức kéo mép váy thì cũng bị bọn nha hoàn kéo lên, đúng là trên giày của nàng ta có vết đất đỏ.
Lòng của La thị như tro nguội, thân thể vô thức run lên.
Mặt Vĩnh Thọ Hầu phu nhân đỏ lên, chỉ cảm thấy ánh mắt của người ngoài như kim đâm lên mặt bà ta, bà ta tức giận đến mức ngón tay cũng run rẩy: “Tên độc phụ này! Nhất định ta sẽ bảo con ta hưu ngươi!”
Nhạc Bình tìm được hung thủ, cũng không để ý đến Nguyên Gia và Đào thị nữa, nàng ta dẫn người khí thế hung hăng đi giải quyết La thị, ai ngờ lại bị người ngăn cản.
Cố Thanh Ninh ngăn ở trước mặt nàng ta, bình tĩnh nói: “Trưởng công chúa điện hạ bêu xấu nương ta, phải chăng nên nói lời xin lỗi với bà ấy?”
“Xin lỗi, ngươi bảo bản công chúa xin lỗi nàng ta sao?” Nhạc Bình không thể tin mà nhìn Cố Thanh Ninh.
Nguyên Gia vội vàng chêm vào: “Chuyện này vốn dĩ là tỷ sai, bảo tỷ xin lỗi cũng là chuyện đúng đắn. Chẳng lẽ tỷ muốn mọi người cảm thấy tỷ ỷ thế hiếp người mới đúng sao?”
Bờ môi của Đào thị giật giật, nàng muốn dàn xếp cho ổn thỏa, nhưng khi nàng thấy Cố Thanh Ninh và Nguyên Gia đang bảo vệ mình thì sự hoảng sợ trong mắt dần rút đi. Khi nàng chỉ có một mình thì có thể tùy ý thỏa hiệp, nhưng nàng không muốn người đối tốt với mình cảm thấy thất vọng đau khổ, cho dù nàng bị trưởng công chúa Nhạc Bình ghi hận thì lúc này nàng cũng sẽ không nhượng bộ.
Nhạc Bình bị chọc giận đến mức muốn bật cười, chỉ là một An nhân Lục phẩm, một nha đầu được tiểu hộ nuôi ra lại muốn nàng đi xin lỗi, những người này điên hết rồi sao?
Cố Trạch Mộ nhìn về phía nàng ta, hơi nhíu mày lại. Hắn cảm thấy mặc dù mình không tính là một người cha tốt nhưng ít ra cũng đủ tư cách. Nhưng đầu tiên là Tiêu Trạm đưa Phụng Linh đi Tây Bắc, sau đó Thụy vương lại làm điềm lành gì đó, bây giờ Nhạc Bình nhu thuận nghe lời trong trí nhớ của hắn lại trở nên ngang ngược cứng đầu như thế. Chuyện này khiến hắn bắt đầu nghi ngờ có phải phương pháp giáo dục năm đó của mình có gì sai xót.
Cuối cùng, sau khi Nguyên Gia lôi hoàng đế ra thì cuối cùng Nhạc Bình cũng phải nói lời xin lỗi cho dù không cam lòng, điều này khiến cho không biết bao nhiêu người rớt cả cằm.
Buổi yến hội này xảy ra không ít chuyện, đủ đề tài câu chuyện hơn nửa tháng ở kinh thành. mà đôi long phượng thai của Cố gia này cũng trở nên nổi tiếng trong buổi yến hội. Muội muội không sợ không sợ có lý có lẽ, ca ca tư duy nhanh nhẹn cẩn thận chu đáo, quan trọng là tuổi bọn họ còn nhỏ như thế, đủ được xưng tụng thần đồng rồi.
Nguyên Gia biết thân phận chân thực của Cố Thanh Ninh cho nên không nghĩ quá nhiều, thậm chí còn vì thế mà có lòng tin khó hiểu với Cố Trạch Mộ, cảm thấy hai người có thể trở thành huynh đệ song sinh chắc cũng không phải nhân vật gì đơn giản. Đào thị thì càng đơn giản hơn, dù sao con mình cái gì cũng tốt, thông minh cũng tốt.
Hai người bọn họ bình tĩnh như thế, cho dù có người nghi ngờ hai đứa bé này có vấn đề cũng không thể không nghĩ lại một chút, có phải mình kinh ngạc rồi không.
Nhưng mà Cố Thanh Ninh lại không dễ bị lừa gạt như thế, nàng có linh hồn là người trưởng thành, cho nên làm những chuyện này cũng không hài hòa, nhưng Cố Trạch Mộ thì sao? Những gì hắn làm là điều hài tử ba tuổi có thể làm được sao? Hơn nữa vừa rồi khi Cố Trạch Mộ nói chuyện nàng lạu cảm thấy cảm giác quen thuộc.
Nàng càng lúc càng nghi ngờ thân phận thật của vị huynh trưởng này.



