Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 31: 031

Chương 31: 031

8:29 sáng – 24/05/2025

Vẻ mặt Nguyên Gia nghiêm túc, hỏi rõ Tiêu Diễn Chi tình hình ngày đó. Sau đó lập tức cho người gọi nhũ mẫu tới, nhũ mẫu cũng không rõ ràng lắm, nơm nớp lo sợ quỳ gối cúi đầu, nghe Nguyên Gia hỏi: “Hôm yến hội đó, lúc bà tìm Diễn Chi có nghe thấy Tam Bảo nói gì không?”
Nhũ mẫu ngẩn người một lúc, lập tức vội vàng gật đầu: “Nô tỳ nghe thấy.”
Tim của Nguyên Gia sắp nhảy đến cổ rồi, giọng nói cũng vì căng thẳng mà lộ vẻ sắc bén: “Nó… Nó đã nói gì?”
Nhũ mẫu nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, lúc đó bà bị giật nảy mình, ký ức cũng hơi mơ hồ, đành phải cố nhớ lại mà nói: “Nô tỳ nhớ rõ, là… Nói là ‘Nương nương đi thong thả’. Đúng, đúng là nói như thế. Lúc nô tỳ dẫn theo quận vương và mấy vị công tử tiểu thư rời đi, Tam Bảo vẫn ở sau lưng chúng ta mà nói ‘Nương nương đi thong thả’.
Nguyên Gia không biết nên hình dung tâm trạng của mình vào giờ phút này thế nào, dường như trong lòng thả lỏng ra, lại giống như trái tim càng siết chặt hơn.
Tiêu Diễn Chi ở một bên chen miệng nói: “Không chỉ thế! Nó còn nói cái khác nữa, nói…”
“Nói cái gì?” Nguyên Gia hỏi.
Tiêu Diễn Chi mấp máy môi: “Nó còn mắng ngoại tổ phụ…”
Nguyên Gia nghe xong cũng im lặng. Đã nhiều năm như vậy, tính cách con chim ti tiện này vẫn không thay đổi, may mà phụ hoàng không nghe được, nếu không chắc nó không còn giữ được bộ lông nữa.
Nàng nhìn thoáng qua nhũ mẫu: “Lúc ấy có chuyện lạ gì không?”
Nhũ mẫu chần chờ lắc đầu: “Dường như cũng không có chuyện lạ gì?”
Theo như nhũ mẫu nói, lúc ấy ở trong viện cũng chỉ có bốn đứa bé, cũng không còn ai khác. Trước tiên Nguyên Gia suy đoán có phải vong hồn của mẫu hậu trở về xem nàng, chim chóc nhạy cảm hơn con người, có lẽ Tam Bảo thấy được thứ mà con người không nhìn thấy. Nhưng nàng nghĩ lại, lúc đó là ban ngày, dù cho thật sự có vong hồn thì sao có thể xuất hiện vào lúc ấy được?
Ngay lúc Nguyên Gia đang rối như tơ vò, bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, trong đầu này hiện lên một suy nghĩ không hợp lẽ thường.
Nàng nhìn Tiêu Diễn Chi, cẩn thận hỏi han: “Con có để ý khi Tam Bảo nói câu ‘Hoàng hậu nương nương vạn phúc’ là nói với ai không?”
Tiêu Diễn Chi nhíu mày nhớ lại, trái tim Nguyên Gia cũng nhấc lên theo lần nữa.
Qua hồi lâu, Tiêu Diễn Chi mới chu mỏ một cái, ủ rũ cúi đầu nói: “Con quên rồi.”
Nguyên Gia nhìn thấy gương mặt nhỏ có vẻ tủi thân của Tiêu Diễn Chi cũng không trách cứ thằng bé, trong lòng cũng không biết là mất mác hay thả lỏng. Nàng cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá hoang đường, sao Thanh Ninh lại là mẫu hậu được? Nhưng mà cho dù nàng liên tục phủ nhận thì suy nghĩ này cũng không biến mất, ngược lại càng ăn sâu vào trong đầu nàng.
Nàng nhớ đến lần đầu nhìn thấy Thanh Ninh và Trạch Mộ, dựa theo tính cách của nàng thì sao lại có cảm giác thân thiết với một hài tử xa lạ như thế được? Huống chi, nàng còn nghe không ít chuyện liên quan đến Thanh Ninh và Trạch Mộ, Thanh Ninh thông minh không giống với đứa trẻ mới mấy tuổi. Còn Tam Bảo nữa, chim chóc nhạy cảm sẽ không bị mê muội bởi bề ngoài như con người. Hơn nữa, tình cảm của nó với mẫu hậu sâu đậm như thế, có lẽ vì nó nhận ra hồn phách của mẫu hậu cho nên mới mở miệng nói chuyện lần nữa?
Từng việc từng việc giống như đều chứng minh với Nguyên Gia rằng Cố Thanh Ninh chính là mẫu hậu của nàng.
Nguyên Gia lập tức đứng ngồi không yên, nếu không phải vì đã quá muộn thì nàng hận lúc này không thể mau chạy tới Thiên Phật Tự tìm Cố Thanh Ninh hỏi thăm cho rõ ràng. Nhưng nàng vẫn cho người chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm ngày mai sẽ chạy tới Thiên Phật Tự.
Lúc ấy, Cố Thanh Ninh ở Thiên Phật Tự cũng không biết vì Tam Bảo mà vỏ bọc của nàng đã tràn ngập nguy cơ. Nhưng mà cho dù biết thì bây giờ nàng cũng không rảnh để ý tới, bởi vì nàng đang bận an ủi Đào thị.
Chuyện mấy hôm trước La thị bắt nạt Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ không thể che giấu được, Lục Liễu không cẩn thận lỡ miệng nói ra. Dưới sự truy vấn hỏi Đào thị, không thể không thành thật nói hết mọi chuyện, thậm chí còn nói chuyện Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh bảo nàng giấu chuyện đó ra luôn.
Đào thị giống như chịu đả kích rất lớn, cả người lung lay sắp ngã, sau đó từng giọt nước mắt rơi xuống.
Cố Thanh Ninh luống cuống tay chân, không biết vì sao Đào thị lại khóc. Mấy năm nay Đào thị đã bớt khóc nhiều, lần gần đây nhất là vì chuyện Cố Vĩnh Hàn bị thương, nhưng cho dù không biết cũng không ảnh hưởng đến chuyện Cố Thanh Ninh đi lên an ủi nàng.
Ai ngờ cách ngày xưa luôn có hiệu quả lại khiến Đào thị khóc càng lớn hơn.
Cố Thanh Ninh cũng không có cách nào, đành phải nhìn Cố Trạch Mộ đứng ở một bên làm nền với ánh mắt xin giúp đỡ.
Cố Trạch Mộ do dự một hồi, mới mở miệng nói xin lỗi: “Chuyện giấu diếm người là chúng con sai, sau này chúng con sẽ không làm thế nữa.”
Đào thị cầm khăn lau nước mắt, nhìn Cố Thanh Ninh đang lo âu nhìn mình, lại thấy Cố Trạch Mộ đứng một bên có vẻ mang theo sự áy náy, chỉ cảm thấy lòng chua xót không thôi. Nàng lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến các con, chẳng qua ta cảm thấy mình quá vô dụng. Thân làm nương của các con, ta vốn nên bảo vệ các con, lại vì tính cách ta quá mềm yếu mà khiến cho các con phải lo lắng cho ta, thật sự là…”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đều ngây ngẩn cả người, không ngờ Đào thị khóc vì lý do này.
Đời trước, Phụng Trường Ninh và Tiêu Dận đều mất mẹ từ sớm, hai người chưa hề được cảm nhận qua tình thương của mẹ. Tuy nói là đế hậu cao quý, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn, song Đào thị lại bổ sung cảm giác thiếu thốn đó.
Tính cách Đào thị yếu mềm, thích khóc, nhưng nàng cũng rất dịu dàng hiền hậu. Nàng thật sự thương hai đứa bé, cho dù Cố Trạch Mộ không phải do mình sinh ra nhưng nàng chưa từng coi nhẹ, nàng dốc hết sức làm chuyện mà một mẫu thân nên làm.
Nàng không giống Đại tẩu thân phận cao quý làm việc quả quyết, là tấm gương của hài tử. Nàng cũng không giống Nhị tẩu tài hoa hơn người, có thể dạy dỗ hài tử, nhưng mỗi ngày nàng đều vắt óc làm điểm tâm cho hai đứa bé, tự mình may quần áo cho chúng, dù mình không có sở trường viết văn nhưng từng giờ từng phút đều ghi lại quá trình lớn lên của hài tử.
Cho dù Cố Trạch Mộ không thừa nhận nhưng hắn vẫn hưởng sự quan tâm âm thầm của Đào thị, chậm rãi tiếp nhận nàng. Mà Cố Thanh Ninh đã vứt bỏ liêm sĩ, nói dễ nghe dỗ nàng vui vẻ, cũng vì đã xem đối phương là mẫu thân của mình.
Cố Thanh Ninh chậm rãi đi tới bên cạnh Đào thị, đưa tay đặt lên đầu gối nàng, nghiêm túc nói: “Người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới.”
Cố Trạch Mộ do dự một chút cũng nói ra: “Nương không cần tự trách, giống như người muốn bảo vệ chúng con, chúng con cũng muốn bảo vệ người.”
Hắn vừa dứt lời, Đào thị đã ngây ngẩn cả người, môi nàng hơi run rẩy: “Trạch Mộ, con… Con vừa gọi ta, gọi ta là gì?”
Cố Trạch Mộ mấp máy môi, cuối cùng cũng gọi tiếng xưng hô kia ra: “Nương.”
Đào thị cầm khăn che miệng lại, nước mắt lại rơi xuống, nhưng mà lúc này là nước mắt vui vẻ.
Từ nhỏ Cố Trạch Mộ đã không nói lời nào, Đào thị cũng từng lo lắng có phải hắn sốt đến ngốc rồi không, sau đó phát hiện chẳng những hắn không ngốc mà còn thông minh hơn đứa trẻ khác. Cũng không phải hắn không biết nói chuyện, chỉ là không thích nói chuyện, lúc này nàng mới yên lòng lại. Cố Trạch Mộ chưa từng kêu nàng là nương, thật ra trong lòng Đào thị cũng cảm thấy hơi buồn bã và tủi thân, nhưng nàng chưa từng biểu hiện ra trước mặt Cố Trạch Mộ. Thậm chí, nàng còn tìm một đống lý do giải vây giúp hắn, thậm chí đối với hắn càng tốt hơn.
Đào thị vốn nghĩ là mình đã chậm rãi tiếp nhận sự thật này, nhưng khi nghe Cố Trạch Mộ gọi nàng là nương thì nàng vẫn không tự chủ mà bật khóc. Giống như cuối cùng sự nỗ lực của mình đã được đền đáp, trải qua thời gian dài kia sự tủi thân bùng nổ ra, nhưng cuối cùng lại hóa thành vui sướng.
Cố Thanh Ninh thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ, vốn dĩ là muốn hắn giúp đỡ, kết quả chẳng phải càng giúp càng bận bịu sao?
Mà Cố Trạch Mộ bị Đào thị ôm vào lòng cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù Đào thị đối với hắn rất tốt nhưng vì thái độ của hắn nên vẫn luôn kiềm chế. Bây giờ vì một tiếng “Nương” này mà dường như đã không kiềm nén nữa, muốn trút ra hết toàn bộ tình thương đã góp nhặt mấy năm nay. Cố Trạch Mộ rất muốn từ chối, nhưng thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt Đào thị, còn có nước mắt vẫn đọng trên má thì vẫn im lặng tiếp nhận, cứng đờ tùy ý nàng ôm.
Cũng may Đào thị dần ổn định cảm xúc, nàng nhìn hai đứa bé, lại nhịn không được mà nghĩ về nửa đời trước của mình.
Thuở nhỏ phụ mẫu của nàng đều mất, nàng được gửi nuôi vào nhà thúc phụ. Cả nhà thúc phụ đều đối xử với nàng rất tốt nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, lại thêm Đào thị rất nhạy cảm, dần dà dưỡng thành tính cách tự ti yếu mềm. Nàng không dám đi giành lấy, chịu đựng nhẫn nhục mọi thứ, nhìn thế nào cũng giống người đáng thương bị bắt nạt đến chết.
Nhưng mà sau khi nàng gả cho Cố Vĩnh Hàn, phủ Uy Quốc công lại hòa thuận như thế, Đào thị cũng từ từ bắt đầu cố gắng muốn xứng với người nhà tốt như thế. Nhưng mà chuyện xảy ra lần này lại làm cho nàng ý thức được một chuyện, nàng nghĩ mình đã dần thích ứng với cuộc sống hào môn quý tộc, nàng học tập lễ nghi, theo chủ đề của nhóm quý nữ, nhưng tất cả những thứ này đều dựa vào người khác mà có được.
Dựa vào Cố Vĩnh Hàn dùng mạng để kiếm về cái cáo mệnh, dựa vào mẫu thân và hai người tẩu tử bảo vệ nàng mọi nơi, dựa vào tình bạn của trưởng công chúa Nguyên Gia bảo vệ nàng. Nhưng mà ngoài những thứ này, thật ra bên trong nàng vẫn là Đào Ngọc Nương nhu nhược nhát gan.
Điều này khiến Đào thị cảm thấy xấu hổ, cũng âm thầm hạ quyết tâm nàng phải thay đổi tính cách của mình, muốn trở thành đại thụ có thể che mưa che gió cho hài tử, như thế mới không phụ lòng ông trời cho nàng may mắn thế này.
Nhưng lúc mẹ con ba người ấm áp tình cảm thì Liễu thị đi đến, nhìn thấy trên mặt Đào thị còn mang theo nước mắt, lập tức giật nảy mình: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Đào thị ngượng ngùng lắc đầu.
Liễu thị thấy vẻ mặt bọn họ cũng còn tốt, không hề giống như bị ủy khuất gì cũng yên lòng mà nói: “Ngày mai đại sư Hành Không giảng kinh, có lẽ phải chạm mặt La thị kia. Ngày mai muội cứ đi theo bên cạnh ta, có chuyện gì ta thay muội cản lại.”
Đào thị đang muốn gật đầu thì chợt nhớ đến quyết tâm của mình, giọng nói của nàng yếu đuối lại có vẻ kiên định mà từ chối: “Cảm ơn Nhị tẩu, nhưng lần này muội muốn tự mình đối mặt.”
Liễu thị ngây ngẩn cả người, đột nhiên nàng cảm giác được đệ muội như bé thỏ trắng có thể bắt nạt dường như đã có sự thay đổi nào đó.