Trương Lễ trở về cung, trước tiên phục mệnh với hoàng đế.
Tiêu Trạm hỏi: “Nguyên Gia ở bên kia sống thế nào? Có gầy không?”
Trương Lễ vội vàng trả lời: “Nô tài cảm thấy đúng là trưởng công chúa điện hạ gầy một chút, nhưng mà trái lại rất có tinh thần. Điện hạ còn hỏi thăm bệ hạ và nương nương, nô tài nói ngài vẫn ổn, chỉ lo lắng cho điện hạ. Trông điện hạ có vẻ vô cùng cảm động.”
Tiêu Trạm cười mắng: “Ngươi bớt lừa gạt trẫm đi, trẫm còn không biết tính cách của Nguyên Gia sao? Cùng lắm thì muội ấy chỉ nói cảm tạ, sao nhiều lời như ngươi nói được.”
“Nô tài không dám, mặc dù trưởng công chúa điện hạ không nói, nhưng nô tài đã nhìn ra trong mắt trưởng công chúa.”
Mặc dù Trương Lễ tỏ vẻ hoảng sợ nhưng hắn biết bệ hạ sẽ không tức giận, cho nên không hề lo lắng.
Quả nhiên, Tiêu Trạm chỉ phất phất tay: “Được rồi, còn nho kia? Nguyên Gia ăn chưa? Muội ấy nói gì rồi?”
“Điện hạ vừa thấy đã biết gốc gác của những chùm nho này, còn nói hoàng hậu nương nương có lòng. Điện hạ thử một quả, nói nho rất ngọt, nhìn dáng vẻ rất hoài niệm.” Trương Lễ nói xong lại khẽ nói thêm một câu: “Chuyện này đều là thật, nô tài không dám giấu diếm bệ hạ.”
Tiêu Trạm gật đầu: “Ngươi láu cá.”
Trương Lễ cười lấy lòng, lập tức lại nghĩ đến gì đó, nói: “”Đúng rồi, lần này đi, nô tài còn có một chuyện thú vị.”
“Ồ?”
Trương Lễ kể chuyện Tiêu Diễn Chi và đôi long phượng thai của tam phòng Cố gia nói ra, cuối cùng còn nói: “Nô tài hiếm khi thấy công chúa điện hạ thân mật với người ngoài như thế, hai đứa bé này cũng có phúc lớn.”
Tiêu Trạm cũng hứng thú: “Thật sao? Ngươi thấy bọn hắn à?”
“Nô tài liếc mắt nhìn ở phía xa, đúng là phấn điêu ngọc trác, giống như đồng tử dưới trướng Quan Âm Bồ Tát vậy.”
Tiêu Trạm cười nói: “Trẫm còn nhớ, lúc trước mẫu hậu định để lão tam Cố gia làm thư đồng của trẫm, kết quả tiểu tử này gây rắc rối quá lớn, khiến cho mẫu hậu cũng hoảng sợ. Không ngờ một kẻ đầu sỏ gây họa lại có thể nuôi được một đôi trai gái ngoan thế. Nếu có cơ hội, trẫm cũng muốn gặp hai đứa bé này, nhìn xem có phải có phúc khí như ngươi nói không.”
Trương Lễ nghe bệ hạ nói thế thì trong lòng cảm khái, không phải như thế là có phúc khí sao? Đầu tiên là được trưởng công chúa yêu thích, bây giờ được bệ hạ nhớ kỹ. Ở trong triều, con nhà ai được vinh hạnh như thế?
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ không nghĩ đến cùng Tiêu Diễn Chi đi xem rùa đen còn nhìn thấy cầu vồng. Cả hôm nay bọn họ chơi đến rất muộn, trở về thì đã rửa mặt ngủ sớm.
Hai đứa bé nằm song song trên giường, Đào thị nằm nghiêng ở bên cạnh, vừa quạt cho bọn họ vừa hát bài ca dân gian để dỗ hai người ngủ.
Cố Thanh Ninh mơ mơ màng màng cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi, lúc mở mắt ra phát hiện mình nổi bồng bềnh giữa không trung, mà còn là hình ảnh thiếu nữ trước kia của mình. Bên cạnh nàng đều là đám mây, cúi đầu nhìn lại thì phát hiện Thiên Phật Tự này lại ở dưới chân mình. Nàng kinh ngạc véo bản thân mình, phát hiện không hề đau, lập tức hiểu được có lẽ đây là giấc mộng rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, cả người từ Thiên Phật Tự chuyển đến hoàng cung, cung này cũng không khác với trong trí nhớ của nàng. Cố Thanh Ninh chậm rãi ung dung đi trong cung, vệ binh đi qua lại bốn phía giống như không thấy nàng.
Cảnh tượng xung quanh biến ảo, thình lình nàng phát hiện vậy mà mình đến Càn Thanh Cung.
Trong cung Càn Thanh yên tĩnh, ánh nến đều tắt, chân đèn ở góc tường bày dạ minh châu trên đó cùng chụp đèn ụp lên, phát ra tia sáng dìu dịu. Trên long sàng mơ hồ có thể thấy được người đang ngủ.
Cố Thanh Ninh chậm rãi đi qua, đưa tay xốc màn trường lên, nhưng khi nhìn gương mặt người ngủ kia thì nàng mới phản ứng kịp. Tiêu Dận đã chết, bây giờ người đang ngủ ở đây là con của nàng.
Một vài kí ức xa xưa bỗng nhiên hiện lên trong lòng nàng.
Khi đó, Phụng Trường Ninh vừa trở thành hoàng hậu không lâu thì phụ thân của nàng là Định Quốc công chết bất đắc kỳ tử, đệ đệ còn nhỏ tuổi của nàng là Phụng Triển trở thành Định Quốc công mới. Từ nhỏ, Phụng Triển đã sùng bái người tỷ phu này, đối với Tiêu Dận còn niềm nở hơn tỷ tỷ ruột, Tiêu Dận đối với y cũng giống như đệ đệ ruột.
Lúc ấy triều chính hỗn loạn, Tiêu Dận không thể không dồn hết tinh lực vào chuyện đó, nhưng Phụng Trường Ninh biết trong lòng của hắn vẫn luôn muốn thu phục Tây Bắc. Phụng Triển trẻ tuổi hăng hái nên xung phong nhận nhiệm vụ đi Tây Bắc, chuyến đi này mất hai mươi năm, thậm chí ngay cả việc hôn nhân và sinh con của y cũng chậm trễ.
Nhưng tính toán hai mươi năm, thật vất vả mới thấy hào quang thắng lợi, không ngờ trong thời khắc quyết định Tiêu Dận lại tự chặt cánh tay, hại Phụng Triển mất mạng ở Tây Bắc, thậm chí ngay cả thi thể mang về cũng không toàn vẹn. Không chỉ như thế, sau khi Phụng Triển chết chưa được một năm, hắn đã tước đoạt tước vị Định Quốc công của Phụng gia, hạ xuống làm Nghị Bá.
Lúc trước, Phụng Trường Ninh nghĩ là giữa bọn họ dù không có tình yêu nhưng cũng có nghĩa phu thê, ít nhiều gì Tiêu Dận cũng kiêng kị. Ai ngờ nàng đã đánh giá đối phương quá cao, trong lòng Tiêu Dận chỉ sợ không gì có thể thắng được quyền lực trong tay hắn.
Hắn lập lại trật tự, thiên hạ thái bình, hắn là minh quân vang danh thiên cổ.
Mà trong mắt Phụng Trường Ninh, đây chỉ là một đao phủ lãnh khốc vô tình. Dù cho sau khi Phụng gia sụp đổ, nàng vẫn là chủ của hậu cung, hoàng hậu nương nương đứng đầu lục cung, nhưng nàng lại cảm thấy mệt mỏi.
Nàng nói với Tiêu Dận “Ân đoạn nghĩa tuyệt”, nói “Ở dưới Hoàng Tuyền mãi mãi không gặp nhau”, đây là lần đầu tiên nàng thấy nam nhân ung dung thong thả, dù cho núi thái sơn sụp đổ thì mặt cũng không đổi sắc lộ vẻ bối rối. Dường như hắn muốn giải thích gì đó nhưng Phụng Trường Ninh lại không muốn nghe. Vì con của nàng, nàng không thể làm gì hắn cả, nhưng ít nhất nàng có thể chọn đuổi hắn ra khỏi cuộc sống của mình.
Cửa lớn cung Khôn Ninh đóng chặt sáu năm, nàng nghĩ mình đã buông bỏ rồi nhưng thật ra không hề có.
Nàng oán, nàng hận, thậm chí vẫn còn yêu thương.
Nhưng mà mọi thứ khi Tiêu Dận chết, khi nàng chết đều đã biến thành tro bụi. Tuy nói cuộc sống mới của nàng có chút vấn đề nhưng nàng đã suy nghĩ xong, bụi về với bụi, đất về với đất, những chuyện đó đều là chuyện kiếp trước, bây giờ nàng chỉ cần nghĩ đến phải sống kiếp này thật tốt.
Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ luân hồi gặp lại Tiêu Dận, nhưng lúc đó nên buông xuống cũng đã buông xuống, nàng có thể xem như là một người xa lạ gặp thoáng qua hắn.
Cố Thanh Ninh chậm rãi thở ra một hơi, không còn trầm tư trong quá khứ nữa. Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Trạm rồi chuẩn bị quay người đi.
Ai ngờ ngay khi nàng vừa xoay người, phía sau của nàng vang lên giọng nói không xác định.
“Mẫu… Mẫu hậu?”
Cố Thanh Ninh ngồi ở chỗ đó, nghe nhi tử nói liên miên lải nhải sắp một canh giờ, trong lòng từ kinh ngạc dần dần chuyển thành không thể kiên nhẫn được nữa. Sao trước kia nàng không phát hiện Tiêu Trạm có thể nói như thế.
Có lẽ mẹ con hai người đều biết đang ở trong mộng, cho nên đều giảm bớt sự giả vờ.
Tiêu Trạm không giống đế vương cao cao tại thượng, ngược lại giống với bác gái ngồi ở đầu thôn cả ngày không chuyện làm ngồi lê đôi mách, nói nhảm linh tinh một trận.
“Mẫu hậu, người và phụ hoàng ở bên kia sống thế nào? Có thiếu gì không? Người nói đi, nhất định nhi tử sẽ làm được cho người.”
Cố Thanh Ninh suy nghĩ: “Ta không thiếu gì cả, hôm nào phụ hoàng báo mộng cho con thì con hỏi phụ hoàng con đi.”
“Vậy là… Chắc là mẫu hậu ở bên kia không nhìn thấy phụ hoàng?”
Cố Thanh Ninh phải trả lời chuyện này thế nào, nàng chưa gì đã bị Đào thị sinh từ trong bụng ra, chưa từng thấy Tiêu Dận, trời mới biết hắn ở bên kia làm gì chứ.
Nhưng mà nghe nghe Tiêu Trạm nói như thế vẫn nghi hoặc hỏi: “Có phải con đem ta và phụ hoàng con hợp táng rồi?”
“Không có không có, sao nhi tử có thể làm trái di huấn của mẫu hậu và phụ hoàng chứ.” Đôi mắt của Tiêu Trạm lóe lên một cái, hơi chột dạ cúi đầu xuống. Y không để cho phụ hoàng mẫu hậu hợp táng, nhưng lại sửa sách sử lại, may mà mẫu hậu không nhìn thấy, nếu không chẳng phải sẽ tức giận với y sao?
Cố Thanh Ninh biết từ trước đến nay Tiêu Trạm sẽ không nói dối mình, nàng khẽ thở ra.
Tiêu Trạm nhìn mẫu hậu còn trẻ hơn mình, trong mắt hiện ra tình cảm quấn quýt: “Lúc trước, mẫu hậu đi theo phụ hoàng, nhi tử muốn báo hiếu nhưng phụ hoàng, mẫu hậu không đợi được, trong lòng nhi tử vô cùng đau đớn. Nhưng bây giờ nhìn thấy mẫu hậu vẫn trẻ trung, chắc là trôi qua không tệ, nhi tử cũng yên lòng.”
Cố Thanh Ninh không biết mình có thể ở lại trong mộng bao lâu, nên cũng không tính toán chuyện y gộp mình và Tiêu Dận vào câu nói kia, nàng vội dặn dò: “Bây giờ con là hoàng đế, chuyện triều chính mẫu hậu không thể xen vào, con phải chăm sóc mình cho tốt, an khang khỏe mạnh thì mẫu hậu đã thỏa mãn rồi.”
Hốc mắt Tiêu Trạm lập tức đỏ lên: “Mẫu hậu…”
Cố Thanh Ninh còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên thấy bên tai vang lên tiếng chuông đinh tai nhức óc, phía sau nàng có một lực hút lớn, trong phút chốc đã hút nàng đi.
“Mẫu hậu!”
Bỗng nhiên Tiêu Trạm từ trên giường ngồi dậy, Trương Lễ đã dẫn theo bọn thị vệ vọt vào, lo lắng nói: “Bệ hạ! Bệ hạ! Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tiêu Trạm mờ mịt nhìn xung quanh, cảm giác ấm áp mềm mại của bàn tay mẫu thân vẫn còn lưu lại chân thật như thế, nhưng khi y mở mắt mới biết đây chỉ là giấc mộng mà thôi.



