Thời tiết ấm áp, nhưng bầu không khí trong cung không chuyển biến tốt theo thời tiết, trái lại bởi vì hoàng đế Tiêu Dận bị bệnh mà càng có vẻ áp lực và chú ý.
Tiêu Dận là vị hoàng đế thứ tư của Đại Chu, phụ thân của hắn, Cung Đế khi còn tại vị bởi vì trắng trợn phong thưởng gia tộc sủng phi mà suýt nữa xảy ra tai họa cung đình. Sau khi Tiêu Dận đăng cơ, hắn giấu tài rất nhiều năm mới có thể quét dọn tai họa này, thậm chí vì muốn sau khi Thái tử đăng cơ được ổn định một chút mà chén ép mẫu tộc hoàng hậu, khiến cho Phụng thị là thê tử kết tóc phu thê với hắn rời xa.
Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là nữ nhi và tần phi cúi đầu khóc nức nở, nhưng lại không làm hắn cảm động. Hắn chậm rãi quay đầu lại, giọng nói khàn khàn mà nói: “Thái tử.”
Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần ở đây.”
Tiêu Dận nhắm hai mắt lại, sau đó khẽ nói: “Mẫu hậu con đâu?”
Dường như trên mặt Tiêu Trạm có vẻ lúng túng, nhưng vẫn đáp: “Mẫu hậu ở phật đường tụng kinh cầu nguyện cho phụ hoàng, mong phụ hoàng mau chóng khỏe lại.”
Tiêu Dận nghe lời nói dối này thì nhịn không được mà cười ra tiếng: “Chỉ sợ nàng ấy cầu nguyện cho trẫm chết sớm một chút.”
Sắc mặt của Tiêu Trạm lập tức thay đổi, y vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói: “Phụ hoàng, sao lại nói như thế…”
Thậm chí cảm thấy hơi chán ngán, mặc dù trưởng tử này của hắn thông minh, nhưng tính cách lại quá ôn hoà hiền hậu nhu nhược, không chỉ không giống hắn mà còn không giống mẫu thân tính nóng như lửa kia, thật sự hơi đáng tiếc.
Tiêu Dận phất phất tay, để y rời đi.
Tiêu Trạm khẽ thở ra, nhưng vẫn nhớ lễ nghi: “Phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh, nhi thần xin cáo lui trước.”
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Tiêu Dận mới nói với đại thái giám Từ Phương vẫn đứng trong góc khuất: “Đi cung Khôn Ninh truyền ý chỉ của trẫm, mời hoàng hậu đến đây…” Lời còn chưa nói hết, Tiêu Dận lại lắc đầu, cười khổ nói: “Thôi, nàng ấy sẽ không tới đâu. Năm đó, nàng đã nói xuống hoàng tuyền cũng vĩnh viễn không gặp nhau, bây giờ trái lại trẫm lại muốn gặp nàng ấy.”
Từ Phương khẽ nói: “Nương nương chỉ nói nhảm thôi, bệ hạ còn không biết tính cách của nương nương sao? Miệng cứng lòng mềm, chỉ sợ trong lòng đang vô cùng lo lắng cho bệ hạ đó.”
“Ngươi không cần nói những lời dễ nghe để dỗ dành trẫm, trẫm và nàng ấy đã không cởi được nút thắt. Cái chết của Phục Cơ, Phụng Triển đã khiến tình cảm chúng ta hao mòn đến mức không còn gì.”
Từ Phương vội vàng nói: “Nhưng bệ hạ, cái chết của Phụng thiếu gia và ngài…”
Tiêu Dận lắc đầu: “Ngươi không cần nói nữa, chân tướng chuyện này ngươi cứ đặt ở trong bụng, đừng nói cho nàng ấy biết.”
“Bệ hạ… Ầy, nô tài lĩnh mệnh.”
Tiêu Dận nhìn Kim Long rất sống động trên màn, lúc trước hắn từng nghe nói qua, một chiếc móng vuốt của Kim Long đều được một tú nương thêu nửa tháng. Như vậy một chiếc màn này phải thêu một năm mới xong, mà dùng trên long sàng chỉ khoảng một hai tháng. Một khi đường thêu hơi phai màu một chút thì sẽ lập tức thay cái mới.
Lúc trước người kia còn nói qua, tất cả mọi người khát vọng vị trí kia như thế, thật ra chỉ vì chút xa hoa lãng phí này mà thôi.
Lúc đó hắn còn phản bác.
Người kia là ai? Trước khi Tiêu Dận rơi vào mê man thì còn đang suy nghĩ, hắn nhớ người kia thích mặc y phục màu đỏ chót, thích sơn móng tay màu đỏ, thích nuôi vẹt. Hắn và người kia là vợ chồng kết tóc, chỉ tiếc rằng cuối cùng bọn họ không sống chung chăn, chỉ sợ nàng ấy cũng không muốn chết chung huyệt với mình.
Trong cung Khôn Ninh, Phụng hoàng hậu đang niệm phật bỗng nhiên mở to mắt, trong lúc đó, đột nhiên chuỗi châu trong tay nàng bị đứt, phật châu tròn vo rơi đầy đất.
Một bên, đại cung nữ vội vàng quỳ xuống nhặt, Phụng hoàng hậu lại nói: “Bây giờ là khi nào rồi?”
“Bẩm nương nương, giờ là giờ Tuất một khắc.”
Phụng hoàng hậu khẽ thở dài: “Thôi, đừng nhặt nữa.”
Cung nữ không dám chất vấn nàng, im lặng đứng ở một bên.
Phụng hoàng hậu chậm rãi đi ra ngoài điện, sắc trời đã tối, một ngôi sao băng lóe sáng xẹt qua bầu trời.
Mà trong giây phút đó, một tiếng khóc sắc bén vạch phá bầu trời đêm: “Bệ hạ băng hà!”
Thân thể Phụng hoàng hậu mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững, may mà có cung nữ bên cạnh đỡ lấy nàng. Nàng cũng không để ý đến mình, tập trung lắng nghe, lại chỉ nghe tiếng gió rì rào, nàng vội vàng hỏi cung nữ: “Ngươi mau nghe thử xem, có phải có âm thanh rối loạn?”
“Không có tiếng gì cả, có phải nương nương nghe lầm hay không?”
“Bản cung không nghe lầm!” Phụng hoàng hậu quả quyết nói. “Bọn họ nói hoàng đế băng hà, ngươi có nghe không!”
Cung nữ bị dọa đến mức ngồi phịch xuống, tuy nói Tiêu Dận bị bệnh nguy kịch đã lâu, tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị xong bất cứ lúc nào khi hắn qua đời, nhưng nghe Phụng hoàng hậu nói thế, ngộ nhỡ bị người ngoài nghe thấy thì sẽ mất đầu đó!
Nhưng mà còn chưa chờ nàng khuyên, cửa lớn cung Khôn Ninh đã bị người ta gõ. Từ sáu năm trước, khi Phụng hoàng hậu tự bế của cung, đây là lần đầu tiên cửa lớn cung Khôn Ninh bị gõ vang sau sáu năm.
Cung nữ mờ mịt còn chưa lấy lại tinh thần thì đã thấy Phụng hoàng hậu tự mình đi về phía cửa lớn.
Cửa lớn nặng nề mở ra từ hai bên, người xuất hiện trước mặt Phụng hoàng hậu là thiếp thân thái giám của Tiêu Dận, Từ Phương.
Trên mặt Từ Phương còn có vệt nước mắt chưa khô, ông ta lấy quyển thánh chỉ ra, giọng the thé mà nói: “Hoàng hậu Phụng thị tiếp chỉ.”
Dường như Phụng hoàng hậu đã xác định được điều gì đó, tay của nàng dần nắm lại, chậm rãi quỳ xuống dưới ánh mắt của Từ Phương.
“Từ khi trẫm kế vị đến nay…”
Tiếp theo đó Từ Phương nói gì thì Phụng hoàng hậu đã không nghe rõ nữa, nàng chỉ biết Tiêu Dận chết rồi. Cuối cùng hắn cũng chịu chết, nhưng vì sao nàng không cảm thấy trong lòng mình vui vẻ chút nào cả? Chỉ cảm thấy trống trải, dường như có gió thổi qua ngực.
Bỗng nhiên trong đầu Phụng hoàng hậu xuất hiện rất nhiều kí ức.
Lúc xưa, khi nàng gả cho Tiêu Dận chỉ mới mười lăm tuổi, đó chính là tuổi thiếu nữ mộng mơ. Ngăn được ôn tồn lễ độ, lại rất quan tâm nàng, sao nàng lại không rung động? Chỉ tiếc nàng không biết, đối với Tiêu Dận mà nói nàng chỉ là quân cờ kiềm chế triều đình, người hắn thật sự thích là cung nữ Phục Cơ kia.
Đương nhiên hoàng hậu trẻ tuổi không thể nhịn được chuyện này, nàng lấy cớ Phục Cơ bất kính với nàng mà cấm túc nàng ta vào nội cung. Sau đó Phục Cơ chết, Tiêu Dận không phân tốt xấu xác định nàng làm hại. Đương nhiên Phụng hoàng hậu có thể giải thích, nhưng mà nàng không ngờ trong lòng Tiêu Dận, nàng là nữ nhân ác độc như thế. Giây phút đó nàng đã biết, đời này nàng và trượng phu càng lúc càng cách xa.
Phụng hoàng hậu nhìn đến xuất thần, ngay cả khi thánh chỉ đọc xong lúc nào cũng không biết.
Từ Phương thở dài, khẽ nói: “Thái hậu nương nương, xin người tiếp chỉ.”
Lúc này, Phụng hoàng hậu mới từ trong mộng tỉnh lại, ngây ngốc nói: “Thần thiếp… Tiếp chỉ.”
Từ Phương nói: “Thỉnh xin người thay đồ tang trước, đi gặp tiên đế lần cuối.”
Cung nữ thấy Phụng hoàng hậu ngây dại, vội vàng nói với Từ Phương: “Công công yên tâm, tất nhiên nô tỳ sẽ hầu hạ tốt thái hậu nương nương.”
Từ Phương lại liếc mắt nhìn Phụng hoàng hậu, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Đợi đến khi Phụng thái hậu thay đồ tang, nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh của Tiêu Dận nằm trong quan tài thì vẫn không thể tin được, đây đúng là trượng phu của nàng sao? Vì sao dung mạo của hắn lạ lẫm như thế?
Tân đế Tiêu Trạm vội vàng tới đỡ mẫu thân của mình. Mặc dù y và mẫu thân không gặp nhau sáu năm, nhưng y chưa từng giảm bớt sự kính sợ với Phụng thái hậu. Tiêu Dận nói không sai, làm đế vương mà nói, tính cách của Tiêu Trạm hơi quá mềm yếu.
Phụng thái hậu được y đỡ chậm rãi ngồi trên ghế, giờ này trong linh đường, người sống ngoài hai người bọn họ thì chỉ có Từ Phương vẫn yên lặng đứng ở một bên.
Tiêu Trạm thấy mẫu thân giống như thất thần, đang muốn gọi thái y đến xem thì bị Phụng thái hậu nắm tay lại, sức mạnh kia lớn như thế, hoàn toàn không giống nữ nhân túm lấy.
Sắc mặt Tiêu Trạm biến đổi, lại vẫn ôn hòa như cũ mà nói với Phụng thái hậu: “Mẫu hậu có chuyện gì sao?”
Phụng thái hậu từ từ bình tĩnh lại, đôi mắt phượng không vì mấy năm nay bị giam cầm mà trở nên đục ngầu, ngược lại vẫn sắc bén như lúc nàng chấp chưởng lục cung. Nàng hỏi Tiêu Trạm: “Lăng tẩm của tiên đế xây xong chưa?”
“Bẩm mẫu hậu, hai năm trước đã xây xong rồi.”
Trên mặt Phụng thái hậu chậm rãi nở nụ cười: “Vậy thì tốt rồi, con nhớ kỹ, sau khi ai gia trăm tuổi thì không thể đồng táng cùng tiên đế.”
Tiêu Trạm khiếp sợ mở to hai mắt, không rõ vì sao mẫu thân mình lại nói như thế.
Từ Phương ở một bên không hề có chút kinh ngạc, dường như đã biết từ sớm, khẽ nói: “Nương nương yên tâm, năm đó bệ hạ xây lăng tẩm đã xây một ngôi nhỏ hơn ở bên cạnh. Nơi đó có thể làm chỗ ở trăm năm của nương nương.”
Phụng thái hậu sững sờ, lại cười ha hả: “Hay! Hay! Hay lắm! Tiêu Dận ơi Tiêu Dận! Ngươi đúng là…”
Lời còn chưa nói hết, thân thể nàng mềm nhũn trượt xuống dưới. Tiêu Trạm nhìn ngực mình nở đóa hoa máu, lại nhìn Phụng thái hậu đã ngất đi, trên mặt toát lên vẻ sợ hãi. Từ Phương đã kịp phản ứng, vừa hô tô: “Thái y! Thái y!” Vừa chạy đi ra ngoài.
Chẳng qua Phụng thái hậu cảm thấy trong ngực thông thuận, tảng đá lớn đè lên ngực nhiều năm đột nhiên bị dọn đi rồi. Vốn dĩ nàng muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng chỉ cảm thấy sức lực liên tục mất đi.
Trước khi nhắm mắt, Phụng thái hậu chỉ nghĩ đến một điều: Thật vất vả ai gia mới chờ đến ngày tiên đế chết, vậy mà chỉ được làm thái hậu một ngày, cũng quá oan con mẹ nó ức rồi!
Tin tức Tiêu Dận băng hà truyền ra khỏi cung, toàn bộ kinh thành đều mặc đồ trắng, quan lớn quyền quý và gia quyến đều vội vàng thay đồ trắng tiến cung khóc lóc.
Uy Quốc công dẫn theo con cái đi vào cung từ sớm, Uy Quốc công phu nhân Mẫn thị đang lo lắng nhìn vào nội viện. Bên cạnh có con dâu trưởng quận chúa Nghi An Chu thị và con dấu thứ Liễu thị đang đứng, mà người đang sinh trong phòng là con dâu nhỏ Đào thị.
Đào thị trời sinh tính cách nhát gan, lúc trước bị chuông tang làm giật mình, vậy mà khiến chuyển dạ. Bây giờ đã sinh một ngày một đêm còn chưa nhìn thấy hài tử, càng nguy hiểm hơn, đây là thai đầu.
Mẫn phu nhân nghe thấy tiếng kêu thảm của Đào thị ở bên trong vang lên, bà nhíu chặt lông mày. Liễu thị cũng siết chặt ống tay áo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm trong viện.
Mặc dù Chu thị cũng lo lắng, nhưng thấy sắp đến giờ khóc than rồi, vội vàng đi tới khuyên nhủ: “Nương, giờ khóc than sắp đến rồi.”
Mẫn phu nhân không có cách nào, chỉ có thể để Lý ma ma mà mình tin tưởng nhất trong coi, mà bà thì dẫn theo nhóm con dâu lo lắng tiến cung.
Sau khi bọn họ đi không lâu thì lại một tiếng chuông tang gõ vang.
Lòng người trong phủ Uy Quốc công bàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, trong phòng sinh vang lên tiếng hài nhi khóc nỉ non.
Một lát sau, mặt mũi Lý ma ma tràn đầy vui mừng đi ra: “Sinh rồi, sinh rồi, tam nãi nãi sinh một đôi long phượng thai.”



