Đỗ Hoài Chi mặc dù là người ngoài, nhưng có nha hoàn đứng bên cạnh, ông tựa hồ cũng không mất đi phép tắc. Xuân Hương bảo Đỗ Hoài Chi ngồi xuống, ông bắt đầu đặt bút viết khi hỏi thăm sức khỏe của ta.
Xuân Hương nói: “Phu nhân, để nô tỳ đi xem đào hầm và nấm trắng. Gần đây người đã vất vả nhiều rồi, cần phải bồi bổ nhiều hơn.”
Ta gật đầu để Xuân Hương rời đi. Đào Hồng, một nha hoàn thân cận khác cũng định rời đi theo thì nghe thấy Xuân Hương thì thầm: “Ngươi thật là không lanh lợi. Nếu ngươi đi theo ta, phu nhân để ai chăm sóc?”
Đào Hồng khẽ mỉm cười và đứng lại phía sau ta. Chưa đầy mười lăm phút sau, căn bếp nhỏ trở nên ồn ào, Xuân Hương hét lên: “Cứu với! Có rò rỉ…” Nha hoàn vội bước tới kéo rèm, vừa mở ra đã thấy khói dày đặc bốc lên phía bên kia bếp. Họ lập tức hoảng sợ. Xuân Hương loạng choạng bước vào, mặt nhem nhuốc, thở không ra hơi. Xuân Hương ngã về phía trước ngay dưới chân Đào Hồng. Đào Hồng vội đỡ dậy và kiểm tra vết thương.
Đỗ Hoài Chi đang định đứng dậy kiểm tra đống lửa, ta lớn tiếng nói: “Đỗ đại nhân đừng lo lắng, chỉ hy vọng đại nhân giúp ta kiểm tra xem Xuân Hương có việc gì không. Đào Hồng, phái người đi lấy nước, những người còn lại đi dập lửa đi.” Khói cuồn cuộn bay vào, ta bắt đầu ho sặc sụa. Ma ma và nha hoàn vội lui đi đóng kín cửa lại. Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh. Xuân Hương lại đứng dậy, đi ra phía cửa để canh giữ.
Đỗ Hoài Chi cười nói: “Phu nhân có ý gì?”
“Đỗ đại nhân, ta là chủ tử ở đây, xung quanh có rất nhiều tai mắt nên không thể không đề phòng, bảo toàn cho chính mình, khiến đại nhân chê cười rồi.”
“Phu nhân xin hãy nói rõ ràng.” Ông cúi đầu.
“Huynh trưởng ta ở Tây Vực đã lâu, đầu tháng 5 huynh ấy mới đến Kinh Thành báo cáo nhiệm vụ, huynh ấy là trái tim của mẫu thân ta. Ta cũng định tìm nhiều thị nữ cho huynh ấy, nhiều người chăm sóc mẫu thân ta cũng đỡ lo.” Ta cười: “Đỗ đại nhân biết rằng Đại Chí và Quân Từ chỉ cách nhau một ranh giới mỏng manh, nhưng tình hình bây giờ ở khu vực phía Tây đang căng thẳng và liên lạc về cơ bản bị cắt đứt.”
Đỗ Hoài Chi im lặng, ta nói tiếp: “Nhưng Trác Hoa nghĩ, chẳng phải huynh trưởng ta thậm chí còn không thể mang một hộp trang sức vào sao?”
Đỗ Hoài Chi gật đầu. Hai tay ông chắp sau lưng, tay trái nắm chặt cổ tay phải, đốt ngón tay trắng bệch. Cuối cùng ông lại cúi đầu hành lễ với ta một lần nữa: “Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn.”
Ta cười, Xuân Hương đưa một lá thư cho Đỗ Hoài Chi. Ông mở nó ra, đó là một khế ước nô lệ.
“Mã Phú Quý, một người đàn ông đến từ Quân Từ, có một cô con gái mười chín tuổi, tên là Vãn Chu. Ông ta yêu cầu bên trung gian làm một thỏa thuận, sẵn sàng bán Vãn Chu cho phủ Tây Vực Tây Vực làm nô lệ. Ba bên đã nói rõ: Giá là sáu mươi tám lạng, giấy trắng mực đen rõ ràng. Nếu có chuyện sẽ do bên trung gian lo liệu, không liên quan tới người mua. Sợ sau này không có bằng chứng, bèn chụp ảnh.”
“Đỗ đại nhân, nếu ngài thấy thỏa đáng, trên thế giới này sẽ không còn Mã Nhĩ Chu nữa, mà chỉ có Mã Vãn Chu.” Xuân Hương nói.
Đỗ Hoài Chi không do dự nữa: “Tùy phu nhân làm chủ.”
Ba ngày sau, Dung mẫu nhận được một chiếc bình sứ cổ cao màu trắng mới nên truyền lời bảo ta đến cùng xem. Vừa bước qua cửa, còn chưa kịp hành lễ, đã bất ngờ bị một người phía sau đụng phải, ta loạng choạng, Xuân Hương tức giận mắng: “Thật không biết phép tắc, phu nhân có làm sao ngươi gánh nổi không?”
Người kia luống cuống không biết nên cúi đầu hướng nào, chỉ có thể lắp bắp.
Dung mẫi cau mày: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Người kia vội vàng nói: “Đỗ thái y chẩn đoán bệnh lậu cho Trắc phu nhân. Ma ma quản gia đã ra lệnh cho tất cả hạ nhân tiếp xúc với Trắc phu nhân đến viện khác, tìm hơn mười thái y đến kiểm tra cho từng người một…”
Có tiếng lanh lảnh vang lên, ta thấy tiếc cho cái bình cổ cao của Dung mẫu.
Vừa bước vào Thương Vân Các, ta liền nghe thấy hai ma ma thì thầm: “… một con khốn hèn hạ, dám làm chuyện đáng xấu hổ, nghĩ đến dáng vẻ hống hách của nàng ta trước đây…” Quay người lại thấy Dung mẫu và ta, liền vội vàng khuyên ngăn: “Lão phu nhân, phu nhân, hai người không thể bước vào Thương Vân Các được. Trắc phu nhân mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Nếu hai người có mệnh hệ gì, sao nô tỳ gánh vác nổi?”
Dung mẫu không nói một lời, dù ta cụp mắt xuống nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của bà, bà còn chưa kịp an ủi thì Đỗ Hoài Chi đã đẩy cửa ra và nói với đệ tử: “Chiết Hoàng kì, Xuyên khung và Bạch chỉ trong nồi nước lớn để giảm điều xui. Sau đó đốt hết những đồ vật hay dùng đi. Còn nữa, báo cáo với phu nhân cắt giảm hết những hạ nhân từng hầu hạ Trắc phu nhân đi, chỉ giữ lại thị nữ khỏe mạnh nhất là được.” Ông ngước mắt lên và nhìn thấy Dung mẫu và ta liền vội vàng bước tới và dừng lại cách đó năm sáu bước: “Lão phu nhân, phu nhân. Đỗ mỗ đã bị vấy bẩn, không tiện nhiều lời.”
Dung mẫu gật đầu nói: “Đỗ đại nhân vất vả rồi.” Sau đó bà liếc nhìn Huệ ma ma – một bảo mẫu già đã làm việc ở Dung phủ nhiều năm, bà lập tức hiểu ra, đi sang một bên dặn dò hai ma ma vừa nãy: “Chuẩn bị một gian phòng cho vị đại nhân này ngay lập tức, chuẩn bị cả nước nóng và đồ dùng cá nhân nữa.”
Hai ma ma vội vàng vâng lời rồi quay người rời đi ngay lập tức, giọng Dung mẫu không lớn nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Nếu còn nghị luận gì nữa thì tự nghĩ hình phạt đi.”
Tối muộn, Huệ ma ma sai người đến báo tin rằng sau khi Dung Trạm về phủ liền đi thẳng đến Thương Vân Các, nhưng phát hiện nơi đó gần như là một ngôi mộ khô héo. Ta nghe nói Dung Trạm đang ở chỗ Dung mẫu nên dắt Xuân Hương cùng qua đó.
Tình cờ gặp Đỗ Hoài Chi. Ta cười hỏi: “Đỗ đại nhân, nếu chẩn đoán sai, Tướng quân sẽ mời thái y khác đến kiểm tra, chẳng phải sẽ làm hỏng danh tiếng của đại nhân sao?”
Ông hiền lành, lễ phép đáp: “Mặc dù bây giờ là chẩn đoán sai, nhưng chiếc khăn bông dùng để lau cơ thể của người mắc bệnh lậu được đặt trên giường của Trắc phu nhân. Chưa đầy ba ngày sau, nó không còn là chẩn đoán sai nữa.”
Khi bước đến cửa phong Dung mẫu, ta thấy bà đang ôm ngực: “Nhi tử của ta, chẳng lẽ còn có người ép nàng ta mắc bệnh này sao? Cho dù là nàng ta mắc mà con không mắc, ngay cả người trong phủ cũng không mắc. Là gió thổi đến, mưa cuốn về hay ông trời ép nàng ta đi?”
“Còn chưa biết Đỗ đại nhân có chẩn đoán sai hay không.” Hắn tựa hồ không có gì vội vàng, nhưng ngón tay đang cầm nắp tách trà rõ ràng đã cứng ngắc.
Đỗ Hoài Chi nói một cách chính nghĩa và nghiêm túc: “Bàng quang của Trắc phu nhân sưng tấy, nước tiểu đục, bụng dưới căng cứng, rốn đau, Đỗ mỗ tuyệt đối không thể chẩn đoán sai. Căn bệnh này quả thực là do rối loạn tình dục gây ra, thực sự không còn khả năng nào khác.”
Khi Đỗ Hoài Chi chuẩn bị rời đi, Xuân Hương lấy một túi được đặt trong ngăn kéo, Đào Hồng đứng bên cạnh cẩn thận mở ra, bên trong là ngọc bích, tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhìn cũng thấy là chất lượng rất tốt. Hai người đưa cho Đỗ Hoài Chi, nói: “Nghe nói đại nhân sắp có tin vui, phu nhân đã lấy đôi tượng ngọc hình uyên ương này làm quà tạ lễ.”
Cây hợp hôn còn biết nở đúng lúc. Chim uyên ương sẽ không sống đơn độc. Ta chân thành chúc mừng Đỗ Hoài Chi và Mã Vãn Chu.
“Đa tạ lòng tốt của Dung phu nhân, Đỗ mỗ cung kính không bằng tuân lệnh.” Ông nhận quà, sau vài câu khách sáo thì cáo từ.
Dung mẫu kéo ta ngồi xuống ghế, an ủi nói: “Con còn quá nhỏ để phải gặp chuyện thế này, chuyện lần này thực sự dọa đến con rồi.”
Giọng điệu Dung Trạm lạnh lùng: “Mẫu thân, Tiểu Hoa không phải là người hay đố kỵ. Hơn nữa sự tình còn chưa làm rõ, làm sao có thể xác định nhanh như vậy được?” Hai mẫu tử đều đang tức giận, ta đành phải đổi chủ đề: “Tướng quân ở trong triều rất được chú ý, chuyện này nghiêm trọng, nếu là bị người khác hãm hại, e rằng sẽ—”
“Nàng ta không còn nhiều thời gian đâu.” Dung mẫu ngắt lời ta: “Nếu nàng ta chết thì vụ bê bối này cũng sẽ kết thúc.” Bà liếc nhìn Dung Trạm: “Đừng làm điều gì ngu ngốc chỉ vì loại người như nàng ta.”
Hắn không nói gì nữa.
Ba ngày sau, Liễu Như Trác chết, buổi sáng không có mưa phùn ảm đạm, chim chích bay lượn khắp nơi. Nàng ta đi khi còn quá trẻ, nữ nhi duy nhất dường như biết điều đó nên khóc suốt đêm nhưng cũng không thể gặp mặt nàng ta lần cuối.
Người cuối cùng chăm sóc nàng ta nói cho ta biết, trên người nàng ta đầy những vết loét đỏ mọng, mủ cũng chảy ra, phần dưới cơ thể vẫn đang chảy máu.


