Người anh em của anh, Hàn Phàm bước vào.
Có vẻ như tối qua anh ta trực ca đêm.
Bọn tôi liếc nhau một cái, tôi ngoảnh mặt đi.
Trong quá khứ, anh ta là người ủng hộ Chu Ngôn và Lâm Đường nhiều nhất.
Lần này, anh ta không chế giễu tôi nữa.
“Chu Ngôn tạm thời không thể rời phòng phẫu thuật, nếu cô thấy nhàm chán, có thể dùng máy tính của cậu ấy lên mạng.”
Anh ta lại mở ngăn kéo của Chu Ngôn, lấy ra một túi đồ ăn vặt đặt lên bàn.
“Chu Ngôn mua những thứ này cho cô.”
Anh ta lấy điện thoại di động rồi đi ra ngoài.
Tôi sửng sốt.
Trong túi đầy snack khoai tây chiên mà tôi từng yêu thích.
Nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn.
Những thứ tôi lãng quên không chỉ là kỷ niệm khắc cốt, mà tôi cũng đã thay đổi nhiều thói quen không lành mạnh.
Tội đợi đến tận bốn giờ chiều.
Chu Ngôn mệt mỏi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Anh quay người lại, hơi sững sờ khi nhìn thấy tôi.
Tôi giơ chiếc túi hồ sơ trên tay lên, mặt không cảm xúc.
“Tôi luôn ở đây đợi anh.”
“Chỉ còn một tiếng nữa, nhanh lên.”
“Được.” Anh gật đầu.
“Anh đi tắm thay quần áo đã.”
Anh đi vào phòng tắm.
Mười phút trôi qua, tôi lo lắng đợi bên ngoài.
Anh bước ra lau tóc, chỉ vào hộp cơm vừa được y tá mang vào để trên bàn.
“Cho anh chút thời gian, để anh ăn chút gì được không? Cả ngày nay anh chưa ăn gì.”
“Thời gian không còn nhiều nữa.”
Anh cười khổ: “Anh sẽ nhanh thôi, năm phút.”
Tôi không nói gì thêm.
Anh nhanh chóng ăn vài miếng, chúng tôi đang định rời đi và vừa mở cửa đi ra thì y tá vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ Chu, không ổn rồi. Bệnh nhân ở giường số 3 đột ngột bị rối loạn ý thức và suy hô hấp.”
“Anh đi xem một chút.”
Anh lại bị gọi đi.
Tính mạng con người đang bị đe dọa, tôi không có lý do gì để ngăn cản, chỉ còn là nỗi phiền muộn trong lòng.
Khi anh quay lại lần nữa thì đã sáu giờ, Cục Dân chính đã nghỉ làm được một tiếng.
Trước ánh mắt dò hỏi của tôi, anh nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, bệnh nhân bị tắc mạch mỡ cần được cấp cứu ngay lập tức.”
Tôi không biết nói gì hơn, tôi rất tức giận, nhưng đúng là vừa rồi bệnh nhân rất cần anh.
“Sắp xếp tốt công việc của anh đi, tôi không hy vọng ngày mai còn có việc trì hoãn nữa, đêm nay tôi sẽ đi tìm khách sạn ở.”
“Trần Hàm?”
Tôi đang định đi thì có bác sĩ đến.
Nhìn thấy người đến, tôi giật mình.
Anh ấy đánh giá chân tôi, cười nói: “Thật tốt, không để lại di chứng gì, một năm không thấy cô đến bệnh viện, tôi còn hỏi Chu Ngôn, sao cô không đến bệnh viện?”
Bác sĩ Lưu lớn hơn nhiều so với đám người trẻ tuổi Chu Ngôn, anh ấy có thể được coi là tiền bối lâu năm của khoa họ.
Tôi nhìn về phía Chu Ngôn, bác sĩ Lưu không biết tôi và Chu Ngôn sớm đã không còn quan hệ gì sao?
“Cô khôi phục rất tốt, tôi yên tâm rồi. Đi thôi, tối nay tôi mời người trong khoa ăn cơm, Chu Ngôn, đưa vợ cậu đi cùng đi.”
“…”
“Xin lỗi, tối nay tôi có việc phải làm, mọi người đi ăn cơm đi.”
Bác sĩ Lưu lập tức nghiêm mặt: “Thế nào, không nể mặt tôi sao?”
Thời điểm đó cái mạng này của tôi quả thực đã nhờ vả anh ấy nhiều, anh ấy được xem như là ân nhân cứu mạng của tôi.
Nếu tôi lại từ chối thì rất không hiểu phép xã giao.
“Vậy được ạ.”
Trong lúc nói chuyện, tôi nghe được bác sĩ Lưu được thăng chức lên trưởng khoa, bữa tiệc này là tiệc chúc mừng.
Sau khi đám đông tập trung lại, mọi người nhìn tôi ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Chỉ là lần này Chu Ngôn như cố ý bảo vệ tôi, anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Tôi ngồi xe của Chu Ngôn về.
Trong xe, tôi lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Bàn tay được Chu Ngôn nhẹ nhàng nắm lấy.
Tay anh rất ấm, nhưng tay tôi thì lạnh.
“Còn giận không?”
Tôi quay lại.
Tôi cố gắng rút tay ra, thay vào đó anh lại nắm chặt hơn.
Sau đó, anh tự giác buông lỏng.
“Anh xin lỗi.”
Tôi rút tay lại, đặt nó lên đầu gối.
“Anh không giải thích với họ chúng ta đã không còn gì với nhau từ lâu rồi sao?”
“Ngoại trừ ngày hôm đó anh uống quá chén, nói với Hàn Phàm em đưa cho anh thỏa thuận ly hôn, thì không ai biết chuyện này. Có người nhắc đến em thì anh nói em đi du lịch.”
Nghĩa là ngoại trừ bạn học cũ, không ai biết tôi đã không gặp anh một năm, hơn nữa cuộc gặp mặt này cũng là để ly hôn.
“Trong hộp đựng đồ có coca.”
“Tôi không muốn uống.”
“Khẩu vị của em đã hoàn toàn thay đổi.”
Tôi không trả lời, mở điện thoại di động ra nhìn.



