“Y tá, giường bên cạnh xảy ra chuyện gì vậy? Sao mãi không có ai đến thăm?”
“Hừ, có thể do bản thân làm nhiều chuyện thất đức quá nên ai cũng tránh xa cô ta.”
Tôi đang hôn mê, luôn có thể nghe thấy những cuộc đối thoại bên ngoài.
Nhưng tôi vẫn đang mê man trong thế giới tối đen, cố gắng hết sức để tỉnh lại, nhưng không thể.
Cuối cùng, sau hàng ngàn nỗ lực của tôi, một chiếc cốc bên cạnh rơi xuống đất, kích thích tôi mở mắt ra.
“Oái, cô gái, cô tỉnh rồi.”
Chị gái kêu lên.
Tôi nhìn trần nhà trên đầu, không thể nhúc nhích.
“Cô gái, thật ngại quá, là tôi làm rơi cái cốc, làm cô giật mình tỉnh lại phải không?”
Không, tôi nên cảm ơn cô ấy vì đã làm rơi cốc, nhờ thế tôi mới có thể tỉnh dậy trong sự kích thích vì giật mình.
Không ai biết trong cái thế giới hôn mê tối tăm đó, tôi đã sợ hãi và khủng hoảng nhường nào.
Tin tức tôi tỉnh lại rất nhanh được các bác sĩ biết.
Họ đến kiểm tra cho tôi, nói rằng thật tốt vì cuối cùng tôi đã tỉnh lại.
Nhưng tôi không thấy Chu Ngôn trong số những bóng người mang áo blouse trắng.
Trong lúc hôn mê, tôi cũng không nghe thấy giọng nói của anh.
Khi tỉnh lại cũng không thấy anh xuất hiện.
“Chu Ngôn đâu?”
Mấy bác sĩ nhìn nhau một cái.
“Bác sĩ Chu. Anh ấy đang làm phẫu thuật, lúc này không đến được.”
“À.”
“Cơ thể của tôi thế nào?”
“Lúc xảy ra tai nạn giao thông gáy của cô đập xuống đất, trong não xuất hiện nhiều cục máu đông, đây cũng là nguyên nhân khiến cô hôn mê. Tay phải gãy xương, đùi trái cũng gãy nghiêm trọng, trên người còn nhiều chỗ gãy xương khác, phần mềm bị tổn thương nhiều. Tóm lại là bị thương rất nặng. Tính đến ngày hôm qua, cô đã hôn mê bốn mươi ngày, cũng may mà vì đưa đến bệnh viện kịp thời và chậm rãi hút những cục máu đông trong não ra, chỗ xương gãy đã làm phẫu thuật và bó bột, đang dần có chuyển biến tốt.”



