Một ngày trước kỳ thi đại học.
Tôi viết cho mỗi học sinh một bức thư, duy chỉ có Từ Thuần, khi tới trước mặt cậu bé, tôi ho nhẹ hai cái, sau đó đặt lên bàn cậu bé một chú gấu nhỏ bị khâu méo mó.
Từ Thuần ngây người ngẩng đầu nhìn tôi: “Cô An…”
“Linh vật khi đó, không phải bị xé rách rồi sao.” Tôi vô thức che lỗ kim đã lành lại trên ngón tay: “Cô khâu lại giúp em rồi.”
Thứ đồ này đúng là khó khâu thật, tôi đã dành thời gian học rất lâu, cuối cùng mới có thể miễn cưỡng sửa lại được.
Từ Thuần có vẻ như sắp khóc, tôi hơi bất lực, xoa đầu em ấy: “Cô khâu không đẹp, nếu là em, chắc chắn có thể làm đẹp hơn cô.”
Cậu bé lắc đầu thật mạnh, nước mắt lăn dài trên má: “Cô An, cảm ơn cô.”
Mà tôi vỗ vai cậu bé, lần nữa quay lại bục giảng.
Nhìn từng gương mặt quen thuộc dưới lớp, tôi hít sâu một hơi: “Chúc các em tiền đồ vô hạn.”
Kỳ thi đại học đã kết thúc.
Trong tiếng reo hò của đám học sinh, chặng đường kỳ thú một năm này, cuối cùng cũng viết lên dấu chấm trọn vẹn.
Mà trong đêm thi đại học, tôi lặng lẽ rời khỏi thành phố Thượng Giang.
. Tôi đã nộp chứng cứ phạm tội của nhà họ Giang, chuyện lớn như vậy, nhà họ An sẽ không để tôi tiếp tục ở lại thành phố Thượng Giang.
Từ nay về sau, có lẽ tôi phải đi tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, không thể nào tự do làm giáo viên dạy Toán được nữa.
Bi kịch của các học sinh gặp trong tương lai phần lớn đều vì tập đoàn Giang thị, tôi không hứng thú với việc đợi nữ chính nào đó xuất hiện “chữa lành” Giang Yến, tiểu thuyết ngọt sủng nam chính lập dị bệnh kiều và nữ chính đáng yêu yếu mềm không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ biết rằng, Giang Yến làm tổn thương học sinh của tôi, tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ lợi ích của các em.
Đây là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho các em.
Nhưng về thủ đô không lâu, tôi bất ngờ nhận được một cuốn sách.
Lật trang đầu tiên, tôi sững sờ.
Chữ ký của 32 học sinh, 32 loại nét chữ khác nhau.
Hứa Mộ Bạch nói: “Em đã không muốn làm streamer game từ lâu rồi, em muốn tạo ra một trò chơi, tốt nhất là làm ra một trò chơi cô không thể qua được màn nào.”
Kỳ Phàm nói: “… Trước đây em không biết có thể gặp được người như cô, một người không do dự che chắn trước mặt em.”
Giang Hinh nói: “Cô An, cô mãi mãi là nhân vật quan trọng nhất trong câu chuyện của em.”
Du Giang Hàm nói: “Nói thật lòng, em thấy chúng em có thể viết một quyển sách tên là “Cô giáo của chúng tôi không gì là không thể”.”
Còn có Lục Kỳ, Trần Trì, Bành Tâm Duyệt…
Cuối cùng, các em ấy còn hỏi tại sao tôi đột ngột rời khỏi Thượng Giang: “Không từ mà biệt cũng xấu xa quá đó.”
Đây là cuốn sách học sinh của tôi viết cho tôi, độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Lớp 12F, một lớp học kỳ lạ.
Tôi nhớ tới tiết học cuối cùng tôi dạy các em.
“Lần đầu tiên gặp các em, cô đã cá cược với các em, cuối cùng cô đã thắng toàn bộ…” Tôi nói: “Nhưng hiện tại, cô cũng phải nhận thua.”
“Có một chuyện cô không thể sánh bằng các em.”
“Chân thành, là một trong những phẩm chất đáng quý nhất trên thế giới này.”
“Nhưng trong chuyện này, cô có chơi có chịu.”
Tôi lập tức ra đi không một lời từ biệt, bước ra khỏi cuộc đời của các em ấy từ đây.
Rất xin lỗi vì cô không thể nói ra sự thật này. Duyên phận của chúng ta dừng lại tại đây, nhưng những ký ức ấy vẫn sẽ mãi là nét bút rực rỡ nhất trong cuộc đời của cô.


