Cho nên những con cháu trong gia tộc chưa vào học viện, bất luận cấp bậc cao thấp đều cần đến sân huấn luyện này học những kỹ năng triệu hoán sư cần biết trong khoảng thời gian quy định vào sáng sớm mỗi ngày, đây là gia quy của Phong gia.
Đương nhiên, trong gia quy này, phế vật nổi danh Phong gia là một ngoại lệ.
Nhưng sáng sớm hôm nay, sân huấn luyện vì chuyện “phế vật” trở về mà nghị luận ầm ĩ.
Phong Khuynh Tâm vừa mới vào sân huấn luyện, Phong Vũ liền lao đến, nóng nảy nhỏ giọng nói: “Tỷ, tỷ nghe gì chưa, tối hôm qua phế vật kia mới trở về từ rừng ma thú, hơn nữa còn mang về một bé trai!”
“Phế vật kia trở về rồi?”
Vì danh ngạch cử đi hoàng gia, cũng muốn nhanh chóng tiến vào học viện hoàng gia mà Phong Khuynh Tâm gần đây đều dốc hết sức để tu luyện, chuẩn bị đến cấp sáu.
Cho nên đối với chuyện Pháp lão đến Phong gia, nàng ta cũng vừa mới biết, vốn còn định chờ ngày mai lúc khảo thí bảo tháp thể hiện tốt một chút, dựa vào tư chất của nàng ta, nàng ta tuyệt đối tự tin có thể được tán thưởng.
Không ngờ lúc này phế vật kia lại trở về!
Nhưng cũng đúng lúc, ngày mai ngoại trừ việc có thể cho Tam hoàng tử câu trả lời còn có thể khiến biểu hiện của nàng ta tốt hơn một chút.
“Trở về cũng tốt! Khảo thí bảo tháp ngày mai thiếu nàng thì không còn thú vị đâu.”
Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, sự âm tàn xuất hiện nơi đáy mắt, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười mỹ lệ động lòng người.
Phong Vũ vốn còn đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta liền hiểu rõ suy nghĩ trong lòng tỷ tỷ hắn là gì, trên mặt cũng nở nụ cười ngoan độc.
“Tỷ tỷ nói không sai, xem ngày mai nàng ta trở thành trò cười trước mặt mọi người như thế nào!”
Nhớ đến chuyện bị ma thú công kích ngày hôm đó, vậy mà lại do phế vật kia, điều này khiến hắn hận không thể tự tay giải quyết nàng.
Bị một phế vật làm cho suýt mất mạng, chuyện này đối với hắn là một sự sỉ nhục.
Ngày mai nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ làm cho nàng đẹp mặt.
Lúc này đạo sư hướng dẫn đã đến sân huấn luyện, Phong Khuynh Tâm thấy vậy thì đưa tay lên, tung một quả cầu lửa lên không trung, trong nháy mắt quả cầu lửa nổ tung, phát ra tiếng vang thật lớn.
Sân huấn luyện vốn dĩ đang nhao nhao thảo luận ồn ào không thôi ngay lập tức liền yên tĩnh.
Đồng thời từng ánh mắt đều quay lại nhìn Phong Khuynh Tâm.
Bên trong ánh mắt của mọi người có sùng bái, kính sợ, hâm mộ, cũng có cả ghen ghét ẩn nhẫn…
Dưới vô số ánh mắt hâm mộ ghen tỵ, khóe miệng Phong Khuynh Tâm hơi nâng lên, cao ngạo đi đến giữa sân huấn luyện.
Những người này không tự chủ được mà dạt sang hai bên tạo thành một con đường cho nàng ta.
Ở Phong gia, Phong Khuynh Tâm tuyệt đối là người có quyền uy nhất trong thế hệ này, là trọng tâm được chú ý nhất, hơn nữa còn là triệu hoán sư song hệ khiến vô số người hâm mộ.
Cho nên dù có vô số người ghen ghét nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể mang sự ghen ghét hâm mộ đó đi nịnh hót nàng ta.
“Tiểu nữ oa kia là ai? Tuổi còn nhỏ mà hỏa hệ đã cấp năm, coi như cũng có chút tài năng.”
Pháp lão “thả lỏng” nắm đấm cả đêm vừa từ rừng ma thú trở về, lúc đi qua sân huấn luyện thì nghe thấy tiếng nổ kia, cho nên mới nhìn lướt qua sân huấn luyện một cái.
Nhìn thấy Phong Khuynh Tâm thì thuận miệng hỏi một câu.
Ánh mắt Tử Hạ Hồng nhìn về phía sân huấn luyện, lãnh đạm trả lời ngắn gọn: “Phong Khuynh Tâm, trưởng nữ của nhị gia chủ, triệu hoán sư song hệ phong hỏa.”
“Song hệ?” Lông mày Pháp lão nhíu lại, ánh mắt hiện lên sự trầm tư.



