Ngay lúc Phong Hề đang nôn khan, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cửa đá dịch chuyển.
Sau đó một khí tức cổ xưa đập vào mặt, giọng nói một lão giả như truyền từ chín tầng mây xuống.
“Chúc mừng các hạ đã trở thành tân chủ nhân của lầu sinh tử, tầng thứ nhất, Huyễn các, đã mở ra vì ngài!”
Chỉ thấy sau khi giọng nói kia vang lên, tiểu tháp đột nhiên từ từ hóa to, sau đó đại môn tầng thứ nhất bất ngờ mở ra, một màn sương trắng dày đặc tràn ra.
Lúc này Phong Hề làm gì cũng dám cử động, không dám hít sâu, rơi vào trạng thái thận trọng.
Vừa mới nhìn thấy cỗ thi thể kia, người đần cũng có thể hiểu rõ, hai làn sương trắng nàng mới hít phải, cái gọi là sự thoải mái khi đạt được năng lực tinh khiết, tất cả đều là ảo giác.
Nghĩ lại, nếu như ban nãy nàng không khống chế lòng tham của bản thân thì có phải bây giờ nàng cũng sẽ như cỗ thi thể trên mặt đất kia không?
Tự ăn sống bản thân mình?
Dạ dày càng sôi lên, càng buồn nôn hơn.
Sự sợ hãi chưa từng có nhanh chóng xẹt qua trong lòng.
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Quá hung ác rồi.
Ở thế giới kẻ mạnh đứng đầu này, ai có thể kháng cự được sự cám dỗ của một bữa tiệc lực lượng thịnh soạn như vậy chứ? Ngay cả nàng cũng suýt trúng chiêu.
Thực ra lầu sinh tử mà Phong Hề đoạt được, bảo vật mà vài vạn năm nay tất cả mọi người đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, cũng không dễ dàng lấy được như vậy.
Cỗ thi thể kia khi còn sống uy phong đến cỡ nào, chỉ dậm một chân cũng khiến cả đại lục rung chuyển, nhưng vẫn không chiến thắng nổi tâm ma của mình.
Nàng có thể kịp thời tỉnh táo lại, thực sự không thể không khiến người khác cảm thán vận may của nàng.
Ngay khi Phong Hề đang trầm tư, cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác nóng bỏng, một cảm giác tê dại xuất hiện, cúi đầu nhìn xuyên qua màn sương trắng, vết thương trên cánh tay đẫm máu của nàng đang nhanh chóng khép lại.
Lập tức một luồng nhiệt ấm áp xoa dịu dạ dày đang cuộn trào của nàng.
Mà lúc này Phong Hề mới phát hiện mình đã đứng ở cầu thang trước của tháp từ lúc nào không biết.
Khẽ ngẩng đầu nhìn lên cửa đá cực lớn xuất hiện trước mắt, Phong Hề cũng không hiểu sao mình có thể hiểu được bốn chữ (1) hình thù kỳ quái trên đó: lầu sinh tử.
(1) nguyên văn 生死阁楼
Sinh tử?
Sẽ không phải là đi vào lại phải trải qua bài kiểm tra sinh tử đó chứ?
Nếu lại thêm một lần nữa như vậy, nàng cảm thấy trái tim mình sẽ không chịu được mất.
Nhưng mặc dù nghĩ vậy nhưng bước chân Phong Hề lại không dừng lại, nàng bước lên cầu thang, đi vào…
Bên trong là một không gian trống rỗng hơn hai trăm mét vuông, bốn phía tràn ngập một màn sương mù mỏng, nhưng nhìn có chút kỳ lạ.
Chỉ thấy màn sương mù đang trôi nổi trên không trung kia đôi khi trắng xóa, đôi khi lại trong suốt, có đôi khi lại chập chờn gợn sóng, tồn tại hư ảo bập bềnh trong không gian này.
Nàng mới đi vài bước thì thấy trên không trung hiện lên mấy chữ: lầu thứ nhất, Huyễn các.
Sau đó hai bên hiện lên mười chữ: lòng tham như tâm sinh, tự hủy hoại chính mình.
Nghĩa như tên, tất cả mọi thứ đều tạo nên từ huyền huyễn, nếu như có tâm ma thì chính là tự hủy diệt bản thân mình.
Xem ra cửa ải kia là khảo nghiệm của lầu này.
Nhưng bốn phía cái gì cũng không có, Phong Hề vào được một lúc lâu cũng không thấy có gì khác lạ.
Đột nhiên có cảm giác mình bị lừa!



