Vẫn là cảm giác giống như vừa nãy, toàn thân đều sảng khoái, cảm giác được một lực lượng xâm nhập vào trong cơ thể.
Loại cảm giác này, thật quá tuyệt vời!
Trên đời này tin rằng không có mấy người có thể chống cự được loại cám dỗ động lòng người này?
Coi như Phong Hề có khả năng tự chủ hơn người, cũng không chịu được loại dụ hoặc, trầm mê trong bữa tiệc quyền lực này.
Đúng vậy!
Phong Hề hoàn toàn trầm mê vào đó, đặt biệt là sau lần hít thở thứ hai, cảm giác sức mạnh to lớn trong huyết mạch khiến nàng thoải mái đến mức rên lên thành tiếng.
Thế nhưng ngay lúc nàng còn đang muốn tiếp tục, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy như ban nãy, lại là sự đau đớn vô tận kia.
Vài lần đau đớn đến chết đi sống lại kia như đang nói cho nàng rõ, trên thế giới này không có chuyện muốn hưởng mà không muốn làm.
Huống chi con đường tu luyện nàng lựa chọn hoàn toàn khó hơn vô số lần so với người thường.
Nhưng sức mạnh này lại có thể dễ dàng đạt được, có thể sao?
Phong Hề giật mình một cái, sự tham lam hiện lên trong đôi mắt nhanh chóng biến mất, ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự lạnh lùng tỉnh táo.
Lập tức đưa mắt nhìn sương trắng đang tràn ngập bốn phía, sương trắng kia ngăn cản tầm nhìn của nàng, thậm chí còn bay đến mũi nàng, có ý mê hoặc.
Phong Hề nhíu mày, tay phất một cái hất màn sương trắng đang áp sát mình, bước chân khẽ động, từ từ chậm rãi đi về phía trước.
Đi được vài chục bước bỗng nhiên cảm thấy đang dẫm lên gì đó, hơi cúi đầu xuống nhìn, vì khắp nơi toàn là sương trắng nên căn bản không thấy rõ đó là gì.
Nhưng đúng lúc này sương trắng đang mềm như kẹo bông đột nhiên chuyển động hỗn loạn, phía trước dần trở nên rõ ràng.
Ngay sau đó sương trắng càng quay cuồng lăn lộn, màn sương trắng kia đột nhiên biến mất dưới một ánh sáng chói mắt.
Giống như chưa từng tồn tại, bốn phía trở nên trống rỗng, chỉ có hai ánh sáng đen trắng đang dây dưa quanh bảo tháp.
Lúc này Phong Hề đột nhiên cảm thấy cánh tay đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhíu mày lại.
Chỉ thấy cánh tay đẫm máu, dường như bị thứ gì đó dùng móng vuốt hung hăng bắt lấy, da thịt lẫn lộn.
Một giây sau.
Hít.
Âm thanh hút khí đột nhiên vang lên.
Phong Hề liên tục lùi về sau mấy bước, dù cho đối mặt với sự vây bắt của đặc công mười tám nước cũng không hề biến sắc, nhưng sắc mặt nàng bây giờ lại nhanh chóng trắng xanh, một cơn buồn nôn lập tức trào lên cổ họng…
“Ọe! Ọe ọe…”
Nàng đứng tại chỗ nôn khan.
Hóa ra thứ nàng mới dẫm dưới chân, là một thi thể be bét đẫm máu.
Ở kiếp trước, Phong Hề cũng có thể nói là hai tay đính đầy máu tươi, đối mặt với người chết càng bình tĩnh hơn gặp người sống, nhưng tại sao lại có phản ứng như thế.
Chỉ có thể nói rằng, nó thực sự rất buồn nôn.
Da thịt toàn thân đều bị chính bản thân theo đúng nghĩa đen cào nát, mà thịt lấy xuống lại nhét vào trong miệng mình, ngoại trừ dạ dày đang treo trong bộ xương ra, toàn bộ nội tạng, tóc da liên quan, tròng mắt, thịt đều bên trong cái miệng đẫm máu…
Hầu hết tất cả mọi thứ, bộ phận cao thấp toàn thân đều nằm trong miệng dẫn đến dạ dày.
Đừng hỏi tại sao nàng có thể nhìn rõ như vậy, cũng đừng hỏi nàng tại sao cỗ thi thể này lại còn có thể duy trì bộ dạng còn sống ăn chính mình.
Cảm giác duy nhất của Phong Hề bây giờ, chính là dạ dày đang sôi sùng sục, đặc biệt khi nhìn thấy da thịt cánh tay của mình trên móng tay của thi thể đó…



