Vẻ mặt Kim Ca Diệp trở nên âm trầm, tất nhiên Phong Hề không chú ý đến.
Lực chú ý của nàng đều đặt lên viên đen kia, cẩn thận tránh vài hắc thảo hút máu ngẫu nhiên rải rác trên mặt đất, từ từ tiến lên.
Thế nhưng vừa đi lên lông mày Phong Hề liền nhíu lại, vì một hương thơm nồng nặc phát ra bên trong nơi hẻo lánh đó.
Là mùi thơm đặc trưng dẫn dụ đồ ăn của hắc thảo hút máu!
Phong Hề nhanh chóng dừng bước, quay đầu nhìn tiểu nam hài đang nắm tay nàng phía sau lưng, thấy đôi mắt hắn không bị mê hoặc mới nhẹ thở ra một hơi.
Xem ra gia thế của tiểu nam hài này không đơn giản, cỏ biến dị hút máu ưu sầu hắn cũng biết, mùi hương này cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng lúc này Phong Hề cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều đến vấn đề này.
Sau khi xác định Kim Ca Diệp không bị ảnh hưởng, Phong Hề lại bước lên trên mấy bước.
Khi nhìn rõ bóng đen kia là gì nàng không khỏi ngạc nhiên.
Hóa ra là một con mèo đen nhỏ?
Nhưng đây không phải là điều làm nàng kinh ngạc, điều làm nàng kinh ngạc chính là lá của hắc thảo hút máu lại thành đệm cho nó nằm.
Mùi hương kia dường như đang vỗ về giấc ngủ của nó.
Nhìn tình huống này, đối với Phong Hề người đã tận mắt thấy một màn sợ hãi vào đêm kia cảm thấy không thể giữ nổi bình tĩnh.
Chuyện này là như thế nào?
Một con mèo đen lớn bằng nắm tay, xung quanh đều là cỏ hút máu, Phong Hề tất nhiên không có khả năng làm gì.
“Sư phụ, chẳng lẽ con mèo đen này là nguyên nhân?”
“Việc này vi sư cũng không thể giải thích được, trong trí nhớ của vi sư, chắc là chưa có sinh vật nào có thể sinh tồn trong cỏ hút máu.”
Phong Hề nghe vậy thì không khỏi trầm tư.
Lúc này giọng nói thiếu niên nghiêm túc vang lên trong đầu nàng.
“Nha đầu, rời đi trước đã, có không ít người đang đi về phía này, dường như người đến không có ý tốt.”
Không ít người?
Phong Hề run lên!
Cửa động có ba con ma thú, lại còn có người đến?
Cây cỏ thối kia rốt cuộc đã phát ra thứ gì vậy!
Phong Hề không nghĩ đến lý do khác, tưởng rằng cỏ nhỏ phát ra mùi hương hấp dẫn cả con người.
Cho nên việc đầu tiên Phong Hề làm chính là ôm lấy Kim Ca Diệp ở bên cạnh, sau đó cầm lấy áo choàng đen trên người hắn.
Một tay ôm eo hắn, suy nghĩ vừa động, một bóng đen lóe lên!
Một bóng đen nhanh chóng ra ngoài cửa động, trong nháy mắt liền hòa mình với cây cổ thụ cách cửa động không xa.
Vì Phong Hề vừa ra cửa động liền thấy thân ảnh màu thủy lam đang cấp tốc chạy đến, nàng không muốn đụng phải nên nhanh chóng núp ở cây đại thụ gần cửa động.
Lúc Tử Hạ Hồng chạy đến liên thấy ba con ma thú đang canh ngoài cửa động.
Ba con ma thú ngoài cửa động đang trong trạng thái phẫn nộ, thấy Tử Hạ Hồng đến như tìm được nơi để phát tiết vậy.
Bọn chúng nhanh chóng lấy Tử Hạ Hồng làm mục tiêu, gần như tấn công cùng một lúc.
Cái đuôi ngang ngược của rắn đất giơ lên không trung sau đó hạ xuống.
Ma thú đầu sói thân hổ cũng nhe răng phun ra một quả cầu lửa.
Mà con báo đen kia nhanh chóng giơ móng vuốt lao đến.
Lông mày Tử Hạ Hồng nhăn lại, sự lạnh lùng hiện lên trong ánh mắt.
Lúc mọi đòn tấn công đến, bóng xanh lóe lên tạo thành một ánh sáng xanh trong không khí.
“Gào!”
Một tiếng gào thét chói tai vang lên.
Chỉ thấy thân ảnh giao nhân xuất hiện giữa không trung trong ánh sáng màu xanh.
Ánh mắt của ba ma thú mới hung hăng công kích kia dần khôi phục sự rõ ràng trong tiếng gầm đột ngột kia…



