Skip to main content

Trang chủ Bát Hệ Triệu Hoán Sư Chương 198: Nhanh nghĩ cách đi lên

Chương 198: Nhanh nghĩ cách đi lên

10:03 sáng – 05/06/2025

Sắc mặt mười lính đánh thuê sớm đã trầm xuống từ lâu.
Đột nhiên khí thế thay đổi khiến Diệp Linh Nhi ngừng nói, rõ ràng có chút không quen vẻ mặt hung ác của những người này.
Từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, tùy ý tức giận với mọi người, đùa nghịch ngang ngược cũng đã trở thành tính nết của nàng ta.
Nhưng tình huống bây giờ không giống với ngày thường, cho nên Diệp Linh Nhi ít nhiều cũng bị hù dọa.
Lúc này Giám Phong đứng cạnh mới nhanh chóng phản ứng lại, xoay người cười có lỗi với những lính đánh thuê kia, cuối cùng mới quay sang nhìn vị lính đánh thuê cấp sáu kia.
Trong giọng nói có chút xin lỗi: “Lưu đoàn trưởng, thật sự xin lỗi, tiểu chủ tử chúng ta còn nhỏ tuổi, thái độ có chút không đúng, mong các vị bỏ qua.”
“Quản gia Giám, ngươi…”
“Tiểu chủ tử, ngài cũng đừng nói nữa, những cao thủ này đều là người thành chủ mời về để bảo vệ ngài, chỉ còn một đoạn nữa là vào sơn cốc, không thể làm những chuyện liều lĩnh được.”
Hắn ta nói xong lại quay về phía Lưu đoàn trưởng: “Nhưng Lưu đoàn trưởng, động tĩnh vừa rồi đúng là không nhỏ, chi bằng các ngươi phái mấy người lên trước thăm dò xem thế nào, đề phòng có gì nguy hiểm phía trước không, đến lúc đó cũng có thể ngăn trường hợp ngoài ý muốn với nhiệm vụ lần này của mấy người, không phải sao?”
Giám Phong nói khiến những lính đánh thuê kia nguôi giận, mặc dù sắc mặt Lưu đoàn trưởng không tốt lắm nhưng cũng trầm tư.
Dù sao cũng là người đi thuê, chịu được vẫn tốt hơn nửa đường lui khỏi nhiệm vụ, đặc biệt tiền thù lao lần này không ít.
Mà Giáp Ti Nhất thuộc về lính đánh thuê cấp hai đứng bên ngoài binh đoàn đánh thuê lại nhíu mày, râu đầy mặt, dường như đang trầm tư gì đấy.
Trong sơn cốc có gì lại có thể khiến hắn có cảm giác này?
***
Cả ngọn núi sụp xuống đè lên sơn cốc sâu trong lòng đất.
Không gian có thể chứa đựng năm sáu người kia, sau một cơn địa chấn đã sụp xuống dưới, mà vốn dĩ trong không gian có ba người, lúc này lại chỉ có ba ánh sáng vàng lục bạch bao lại.
Sắc mặt Phong Hề lúc này đặc biệt tái, hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi, nhưng ánh sáng vàng ngưng tụ ở hai tay vẫn luôn để lên đỉnh đầu, không ngừng dùng nguyên tố thổ vây lại xung quanh ba người.
Trứng đỏ đã được nàng thu vào trong không gian.
Mặc dù Kim Ca Diệp và Lục Doanh cũng giúp đỡ, nhưng ba người vốn ở sâu trong lòng đất khi ngọn núi sập xuống, có thể chống đỡ được áp lực đó trong khoảnh khắc tuyệt đối không đủ khả năng.
Cũng may Phong Hề đã sớm điều động nguyên tố thổ mới khiến hai người có cơ hội phản ứng.
Nhưng áp lực mạnh mẽ từ bốn phía khía nàng có chút không chống đỡ nổi.
Mỗi cơ bắp trên cơ thể dường như đang run rẩy, đây là tình huống không thể tránh khỏi khi sử dụng sức lực toàn thân.
“Nhanh, nhanh nghĩ, nghĩ cách đi lên.” Phong Hề thở phì phò cắn răng nói.
Sắc mặt của Kim Ca Diệp tựa sau lưng nàng càng tái hơn, nhưng lúc này hai tay lại đặt lên vai nàng, một làn sương trắng không ngừng đưa vào cơ thể nàng.
“Thiếu chủ, ngài không thể…” Lục Doanh ở một bên biến sắc, vội vàng mở miệng muốn ngăn cản.
Nhưng sắc mặt Kim Ca Diệp lại trầm xuống, giọng nói trầm thấp uy nghiêm: “Đi lên.”
Bây giờ không phải lúc để bọn họ suy nghĩ dư thừa.
Lục Doanh thấy sắc mặt tái nhợt của thiếu chủ nhà mình và Phong Hề đã đến cực hạn, hơi nhướng mày, nhưng cũng là lần đầu tiên không phản đối.
“Rõ!”