Mặc dù đối với những người đang nhìn chằm chằm kia nàng đã làm chút phòng bị, nhưng vẫn luôn cảm thấy có một số việc không đơn giản như vậy.
Giống như là có nguyên nhân gì đó mà nàng không biết, nhưng Phong Hằng lại không có ý định nói cho nàng.
Thời gian quá gấp, nàng cũng không có thời gian từ từ tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng.
“Mặc dù con không rõ tình huống cụ thể trong Phong gia, nhưng từ lần khảo thí trước cũng có thể nhìn ra được u ác tính trong Phong gia không ít, hai tháng sau là cuộc chiến tranh chức gia chủ, những người kia nhất định sẽ làm gì đó, con hi vọng đến lúc đó gia gia không nhân từ xử lý bọn họ, nhiều khi nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.”
Lúc này Phong Hề cũng trực tiếp nói.
Phong Hằng nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia sáng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Phong Hề trước mắt, nghiêm túc nói: “Được! Đi đi, chuyện trong nhà để gia gia xử lý, không cần lo lắng.”
Nếu như nàng đã có quyết định thì ủng hộ nàng vô điều kiện đi!
Ngăn cản bảo vệ còn không bằng để chính nàng tự đi về phía trước, mà điều hắn có thể làm chính là vì nàng che gió mưa phía sau.
Về phần tình hình ở Phong gia, trong lòng hắn cũng rõ nên làm gì.
Mà đây cũng là chính là điều duy nhất người làm gia gia như hắn làm được cho nàng.
Nói rồi Phong Hằng đi đến góc tối trong thư phòng, lấy một cái hộp nhỏ trong hốc tối ra.
“Trong này có nhẫn không gian, bên trong là đan dược cùng dược phẩm ta thu thập mấy năm nay, vốn là chuẩn bị cho con dùng, mặc dù bây giờ chưa cần nhưng đi ra ngoài, chuẩn bị trước những thứ này là tốt nhất.”
Phong Hề nhìn hộp nhỏ tinh xảo kia, lông mày hơi nhíu lại.
Trong không gian của nàng có đan dược, đối với nàng sau này mà nói có lẽ sẽ chỉ thêm chứ không có thiếu.
Nhưng từ câu nói này của hắn cũng có thể thấy được hắn đã sớm chuẩn bị nhiều năm, đã vì nàng thu thập những vật kia, nhưng sao lại vô dụng chứ?
Mặc dù nghi hoặc nhưng nhìn thấy sự lo lắng sâu trong đáy mắt của Phong Hằng, trong lòng nàng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Được rồi, dù có rất nhiều bí ẩn nhưng nàng chỉ cần biết rõ đây là người thân duy nhất của Phong Hề nàng là được.
“Vâng!”
Phong Hề nhẹ gật đầu nhận lấy, sau đó nói tiếp: “Gia gia, con định bây giờ đi luôn, trong khoảng thời gian này Pháp lão sẽ ở Phong gia, tin rằng trong thời gian ngắn những người kia sẽ không dám làm gì, nhưng người vẫn nên có chút chuẩn bị, năm người lần trước người giao cho con, đừng để ai biết đến sự tồn tại của bọn họ, bọn họ tự có nhiệm vụ của riêng mình.”
“Bây giờ đi luôn?” Lông mày Phong Hằng nhíu lại, nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Được, tiểu nam hài con mang về ta sẽ chăm sóc tốt, đừng lo.”
Nghe nàng muốn đi bây giờ thì biết nàng không định mang theo ai khác.
Hắn đã gặp qua tiểu nam hài kia, mặc dù không rõ lai lịch nhưng nếu đã là người tôn nữ mình mang về rồi thì hắn sẽ thay nàng chăm sóc tốt.
***
Sau khi ra khỏi thư phòng của Phong Hằng, Phong Hề không dừng lại, cũng không quay về tiểu viện của mình.
Nhanh chóng rời khỏi Phong gia, đi theo mục đích kế hoạch của mình.
Chươn 179: Nàng đây là đang bị uy hiếp sao?
Trong khoảng thời gian này ngoài huấn luyện các loại, nàng còn tiêu hóa xong hết các thư tịch liên quan phần lớn đến Đông Đại Lục trong thư phòng Phong Hằng, bản đồ Đông Đại Lục cũng đã ghi nhớ trong đầu.
Lần này sẽ bắt đầu từ phía Đông của Thời Hoán quốc, sát đấy là rừng rậm nguyên thủy của Thạch Phượng quốc.
Ngoại trừ ra ngoài lịch luyện, đồng thời cũng là hướng đến học viện kinh thành.
Mà nàng cũng còn một dự định khác, nàng muốn trước khi vào học viện kinh thành tìm được một ma thú thích hợp với mình.
Đương nhiên tiền đề là trong khoảng thời gian này nâng cao thực lực của mình lên.
Cho nên nàng tự có một khóa đặc huấn thăng cấp cho riêng mình.
Từ kinh thành Thời Hoán quốc đến rừng rậm nguyên thủy sát biên giới phía Đông đi thẳng, gặp núi qua núi, gặp sông qua sông, như vậy trên đường đi sẽ xuyên qua rừng ma thú.
Nàng dựa vào cách tính của hiện đại, đơn giản tính một phép tính, tính cả đến khả năng sẽ gặp phải rắc rối, căn cứ vào thể lực của nàng để tính, vừa vặn ba tháng không hơn không kém là có thể đến nơi.
Còn nửa tháng vừa đủ để nàng tìm trong rừng rậm nguyên thủy.
Chỉ là kế hoạch của nàng vừa bắt đầu đã xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Nhìn người không biết xuất hiện từ khi nào đang đứng trước mặt nàng, Phong Hề cảm thấy đau đầu.
“Ai bảo ngươi theo ta?”
“Chính ta muốn! Tỷ tỷ đang trộm chạy đi sao?”
Kim Ca Diệp một thân y phục xanh lam, dưới ánh mặt trời, hắn cười rực rỡ, thế nhưng nếu nhìn kĩ có thể nhìn nhìn ra được trong đôi mắt xanh lam kia không có chút ý cười nào.
Phong Hề lườm tiểu nam hài đang cười “rực rỡ” kia, tất nhiên nhận ra hắn không phải đang cười.
Nhưng kế hoạch lần này của nàng đúng không có dự định mang hắn đi cùng.
“Được rồi, ta không phải đi chơi, trước tiên ngươi ở Phong gia mấy tháng đi, trở về chơi với ngươi sau.”
Nhưng nàng còn chưa nói xong thì Kim Ca Diệp vừa cười rực rỡ vừa giơ tay nhỏ trắng nõn có nhẫn khế ước màu đen lên.
“Tiểu Kỳ Kỳ vẫn luôn không được ra ngoài, chắc chắn nó nhịn đến hỏng người rồi.”
Nàng đây là đang bị uy hiếp sao?
Hỗn tiểu tử đáng chết này, vậy mà lại dám dùng chiêu này với nàng.
Trong lòng Phong Hề cực kỳ tức giận, nhưng bây giờ là trên đường cái, nếu như hắn thực sự triệu hoán ma thú to lớn buồn nôn kia ra chắc chắn sẽ gây ra huyên náo, cũng không biết sẽ bị trì hoãn bao lâu.
Đáng chết!
Nhưng đúng lúc này, Kim Ca Diệp vốn đang giơ tay lên đột nhiên tiến lên dính lên người nàng.
“Tỷ tỷ, cho ta đi theo nha, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, người ta đã đến cấp ba hậu kỳ, sẽ bảo vệ ngươi.”
Âm thanh mềm mềm mại mại như trẻ chưa dứt sữa, cực dính người vang lên.
Phong Hề đen mặt, đang muốn đưa tay lên đập cho tiểu nam hài dính lên mình một cái.
Bảo vệ nàng?
Hắn nhỏ như thế này còn muốn bảo vệ nàng?
Nhưng Phong Hề đang đen mặt cũng không bỏ qua lời hắn vừa nói.
Cấp ba hậu kỳ?
Hắn không phải là cấp hai sơ kỳ sao?
Lên cấp ba hậu kỳ lúc nào vậy?
Chênh lệch một cấp bậc, trong một tháng có thể tăng lên được sao?
Bình thường hắn vui chơi giải trí cọ tới cọ lui trên giường nàng, cũng không thấy hắn tu luyện gì, sao có thể được?
Phong Hề đang nghi hoặc thì giọng nói dính người kia đã vang lên tiếp: “Có được không, phụ thân ta nói Diệp Tử là một thiên tài tu luyện vô cùng lợi hại đó, sau này sẽ rất cường đại.”



