Tùy ý ném về phía Pháp lão.
“Đây là đồ sư phụ muốn ta đưa cho ngươi.”
Vừa nghe thấy đây là đồ sư phụ đưa, Pháp lão nhanh chóng đưa tay nhận, cảm giác được chất ngọc lạnh lẽo kia thì lực trên tay khống chế một cách cẩn thận.
Bình ngọc nhỏ này được chế tác rất tinh xảo, Pháp lão vừa sờ qua, hai mắt lập tức sáng lên, là băng ngọc thạch.
Pháp lão đưa ý thức vào trong bình tìm kiếm, cảm giác được sự dao động trong bình, ánh mắt nhanh chóng hiện lên sự kích động.
Gần như là theo bản năng mở bình ngọc nhỏ ra, đổ hai viên dược đen tròn trịa to bằng ngón út ra tay.
“Đây, đây là… Tăng Nguyên đan ngũ phẩm?”
Đan dược chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm trở lên là cực phẩm, thánh phẩm, tuyệt phẩm.
Ở ngũ đại lục chưa từng xuất hiện tuyệt phẩm, ngay cả thánh phẩm cũng chỉ là xuất hiện một lần trong truyền thuyết, viên đan dược thánh phẩm xuất hiện trong truyền thuyết kia có thể thay đổi mạng sống, khởi tử hoàn sinh.
Đáng tiếc đan dược thánh phẩm xuất hiện khiến một trận cướp đoạt tinh phong huyết vũ ở ngũ đại lục, sau đó không hiểu sao lại biến mất.
Đối với Đông Đại Lục mà nói, đừng nói là thánh phẩm, ngay cả đan dược tam phẩm cũng rất hiếm.
Ở Thời Hoán quốc, ngay cả đan dược sư cũng trăm năm rồi chưa xuất hiện, vật hiếm thì quý, mỗi khi đan dược nhất nhị phẩm xuất hiện ở phòng đấu giá thì đều xảy ra tình trạng cướp để mua.
Đan dược tam phẩm có thể khiến không ít gia tộc muốn ngo ngoe động thủ, không từ thủ đoạn để có được.
Nếu như là đan dược tứ phẩm thì tuyệt đối có thể khiến Thời Hoán quốc chấn động.
Đan dược ngũ phẩm đã không xuất hiện năm mươi năm nay rồi, lần duy nhất xuất hiện cũng là Tăng Nguyên đan ngũ phẩm.
Pháp lão lúc ấy dường như đã dùng tất cả thủ đoạn, cuối cùng cũng lấy được Tăng Nguyên đan ngũ phẩm từ tay hoàng gia, thế nhưng ông ta còn chưa cầm nóng đã bị sư đệ quốc sư cáo già dùng mánh khóe lừa mất.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, vừa nhìn thấy Giang lão là Pháp lão đã bực bội, chưa bao giờ cho ông ta sắc mặt tốt.
Không ngờ nhiều năm như vậy, đan dược ngũ phẩm lại lần nữa xuất hiện.
Hơn nữa, lại là hai, hai viên…
Pháp lão nhìn hai viên đan dược trong tay, kích động đến mức hốc mắt cũng đỏ.
Đây, đây là ngũ phẩm, ngũ phẩm đó.
Phong Hề nhìn Pháp lão thiếu chút nữa chảy nước mắt, khóe miệng không nhịn được mà khẽ giật giật, xấu hổ không thôi.
Vẻ mặt của lão đầu này là thế nào?
Trong bình nhỏ kia hình như có khoảng mười viên, nàng lấy từ đó hai viên ra đưa cho ông ta.
Nói thế nào thì hiện tại lão đầu này cũng là chỗ dựa trước mắt của nàng, cần phải cho chút gì đó ngon ngọt.
Nhưng nhìn vẻ mặt này của ông ta giống như có được bảo bối gì đó khiến người khác phải cảm thấy xấu hổ.
Pháp lão kích động xong cũng nhanh chóng phản ứng kịp, sau khi cất đan dược lại vào trong bình ngọc, hai mắt nóng rực nhìn về phía Phong Hề đang ngồi trên giường.
“Sư tỷ, sư phụ có còn nói gì khác nữa không?”
Nghĩ đến hai viên đan dược trân quý này là sư phụ cho mình, máu trong người ông ta không khỏi sôi lên.
Vị “sư tỷ” này là hàng thật hay hàng giả, không cần nói cũng biết.
Mà thực lực của “sư tỷ” khiến ông ta có chút…
Nhưng lúc này ông ta chỉ muốn nhanh chóng biết vị sư phụ kia có phân phó gì nữa không.
“Ừm! Sư phụ dặn khoảng thời gian này ngươi ở lại Phong gia, còn phải nghe theo lời ta, cùng ta học tập…”



