(*) cưới vợ
Hắn vừa nói xong, trong nháy mắt thân ảnh màu trắng đều bị một lực đạo trực tiếp đánh bay.
Giọng nói cực kỳ nổi giận cũng cùng lúc vang lên: “Hỗn tiểu tử này, ngươi nói lại cho ta! Có phải chán sống rồi không?”
Âm thanh lôi điện lập tức xuất hiện trong không khí, bầu không khí ngay tức khắc trở nên quỷ dị mà kinh khủng.
Chỉ thấy Pháp lão bị chọc tức đến mức râu cũng muốn dựng ngược lên, hai mắt bốc hỏa.
Tiểu tử chết tiệt này, người được hắn chọn làm phi lại là “sư tỷ” của ông ta, nếu như không phải nể mặt hắn là một mầm mống tốt thì không phải chỉ là đập đơn giản như vậy nữa mà sẽ trực tiếp nướng hắn luôn.
Lần này thì hay rồi, ấn tượng của sư tỷ đối với ông ta nhất định sẽ càng kém.
Đúng là tức chết ông ta mà.
Những khách nhân ở đây, ngay cả người nhà họ Phong, khi thấy Tam hoàng tử bị đánh bay đi thì không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Đây, đây là chuyện gì vậy?
Không phải lúc nãy còn nói chuyện với nhau tốt lắm sao?
Tam hoàng tử này sao lại khiến vị cường giả này không vui rồi?
Thời Tấn Dương bị một lực đạo ngang ngược đánh bay ra ngoài, trực tiếp lao vào cỗ kiệu vàng óng ánh kia, nhìn vô cùng chật vật.
Hắn có chút không hiểu hành động này của Pháp lão.
Vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao? Sao đột nhiên lại như vậy?
Chẳng lẽ hắn để tiểu cô nương kia làm “trắc phi” mà không phải “vương phi” nên mới chọc giận Pháp lão sao?
Nếu như vậy thì thân phận của tiểu cô nương kia là gì?
Chẳng lẽ nàng là nữ nhi hoặc tôn nữ của Pháp lão sao?
Nghĩ đến điều này, Thời Tấn Dương lập tức giật mình, đôi mắt hiện lên sự mừng rỡ như điên, cũng không quan tâm bản thân bị đánh cho chật vật.
Bản thân tự đứng lên ra khỏi cỗ kiệu.
Nhưng lúc này lại cảm giác được sự nguy hiểm từ bốn phía, chân vừa muốn bước qua cũng nhất thời dừng lại.
Nhưng đôi mắt nhìn về phía Phong Hề lại mang theo sự nóng bỏng và nhất định phải có được không chút che giấu.
Sửa sang lại y phục, ôn nhã cười một tiếng với Pháp lão, sau đó lại cung kính cúi mình nói/
“Viện trưởng, vừa rồi là đệ tử lỗ mãng, vị trí trắc phi này đúng là khiến nàng chịu uất ức, chờ khi đệ tử quay lại nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng ta, để phụ hoàng tự mình đến hạ sính lễ với viện trưởng, đệ tử nhất định sẽ dùng đại kiệu mười sáu người khiêng, nở mày nở mặt nghênh thú nàng qua cửa…”
“Lạch cạch…”
“Bùm…”
Hắn còn chưa nói xong thì lôi quang đã đánh xuống, cỗ kiệu đỉnh vàng óng ánh sau lưng hắn trong nháy mắt vỡ nát.
Lúc này toàn thân Pháp lão là dòng điện vang dội, ngọn lửa trong mắt dường như muốn bốc cháy.
Sau đó nâng tay lên, muốn đập cho tiểu tử không biết sống chết kia một chưởng.
“Sư tỷ” vẫn luôn trầm mặc bên cạnh ông ta lại đột nhiên đưa tay ngăn lại.
“Sư… Ngươi đừng tức giận, ta lập tức chụp chết tiểu tử này!”
Nhưng Phong Hề chỉ nhàn nhạt phất tay, ra hiệu cho ông ta bình tĩnh lại.
Lúc này Phong Hề đi về phía trước, một thân y phục mộc mạc, thân thể nhỏ gầy cũng không giấu được khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, thậm chí từng bước đi cũng mang theo một sự thoát tục thanh nhã không hiểu rõ.
Những người Phong gia và khách nhân lúc trước nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu bất mãn, dường như từ khi Pháp lão xuất hiện đã có chút thay đổi.
Ai có thể tưởng tượng được tiểu cô nương này lại có quan hệ với viện trưởng học viện kinh thành được!
Nếu như sớm biết, đừng nói là làm như lúc nãy, ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.



