“Nếu không ta móc mắt những nữ hài đằng sau ra, sau đó lại lột da các nàng, thế nào? Nhưng như vậy thì không thể đánh ngất được rồi, phải để sống mà lột, thêm tiếng la thảm thiết đó nữa, chắc chắn sẽ rất thoải mái, bản cô nương đã lâu lắm rồi chưa được nghe tiếng kêu “êm tai” đó đâu, chỉ nghĩ thôi cũng ngứa tay.”
Lời nàng vừa dứt đã khiến xung quanh im lặng không một tiếng động.
Những vị khách vẫn đang chờ xem trò vui nghe vậy không khỏi mở to mắt nhìn nàng.
Đúng là một tiểu cô nương độc ác!
Nhưng…
Ban nãy không phải là bọn họ hoa mắt chứ?
Đó là tốc độ gì vậy?
Hoàn toàn không có sự dao động của nguyên tố, sao có thể như vậy được?
“Hít…”
Nàng vừa dứt lời, những nữ hài vẫn luôn sợ hãi đứng một bên đã được chứng kiến tốc độ quỷ thần khó lường của Phong Hề khi xuống tay với những người kia lập tức hít khí lạnh.
Trên mặt từng người tràn đầy hoảng sợ.
Chân không nhịn được mà bước lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Phong Hề giống như nhìn ác ma, dù hiện tại không bất lực như lúc trong bảo tháp, ngoài này cũng nhiều người hơn.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng thì dường như mọi cảm giác an toàn đều biến mất, đặc biệt là khi giọng nói lạnh lùng của nàng vang lên, những nữ hài này đều cảm thấy toàn thân như bị hàn khí vây lại vậy.
“Không muốn, là các nàng, là các nàng…”
“Không, không phải chúng ta khi dễ ngươi, là nàng, các nàng hợp tác với nhau…”
“Là, là các nàng ra tay với ngươi, không liên quan đến ta…”
“Huhu… là các nàng nói muốn chơi chết ngươi…”
“…”
Giọng nói run rẩy nghẹn ngào tràn đầy hoảng sợ của các tiểu nữ hài vang lên.
Mọi người ở đây cũng không ngốc, nghe xong cũng hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc này ánh mắt Thời Tấn Dương phát sáng.
Chẳng lẽ tiểu cô nương này ở trong bảo tháp một mình chống lại những người kia sao?
Hơn nữa tốc độ vừa rồi của nàng cũng đủ để chứng minh thực lực của nàng không yếu, vậy hắn đâu cần do dự gì nữa!
Màn này đã đủ để cho hắn chọn tiểu cô nương này, tin rằng ở Thời Hoán quốc sẽ không có tin đồn hay chuyện nhảm gì xuất hiện.
Trong lòng hạ quyết tâm, vừa định đứng dậy nói thì đột nhiên phát hiện tình huống dường như có chút thay đổi.
Những người nhà họ Phong xem ra thẹn quá hóa giận rồi.
Cho dù nữ hài Phong gia bọn họ động thủ trước cũng không sai, tiểu đề tử không biết từ đâu xuất hiện lại còn nhận mình là “người nhà họ Phong”, đúng là khiến người ta ghê tởm.
“Hay cho tiểu đề tử nhà ngươi, hôm nay lão phu liền phế ngươi.”
Lão giả tóc trắng vỗ bàn một cái, tức giận bùng nổ, thân hình khẽ động, sử dụng nguyên tố phong hướng về phía Phong Hề.
Lúc đầu Phong Hằng và Tử Hạ Hồng còn muốn ra tay, nhưng Phong Hề đưa mắt nhìn hai người, sau đó không lạnh không nhạt nói.
“Loại lão đầu này không cần hai người ra tay. Thay ta để ý cục diện, hôm nay ta sẽ thay mặt gia gia chấn chỉnh lại gia phong Phong gia!”
Nàng nói xong, lúc lão giả kia lao đến, Phong Hề vẫn như cũ đứng yên trong ánh nhìn của tất cả mọi người, thản nhiên nghênh đón.
“Còn dám cuồng vọng như vậy, hôm nay lão phu nhất định băm ngươi ra thành trăm mảnh!”
Lão giả giận dữ điều động nguyên tố phong trong cơ thể hóa thành một lưỡi đao khổng lồ, không chút lưu tình bổ về phía Phong Hề.
Sức mạnh đến nỗi mặt cũng cảm thấy đau như bị lưỡi đao xẹt qua!
Có thể tưởng tượng được cảnh lưỡi đao kia bổ xuống, Phong Hề chắc chắn sẽ bị chia thành hai khúc.



