Nàng vốn không có ý định ra tay với vị triệu hoán sư kia, nàng cũng chỉ muốn hiệu quả của Huyễn Tâm ma vụ nàng dùng để đánh vào nguyên tố của hắn!
Tâm niệm vừa động, bóng đen liền nhanh chóng lui ra sau, cấp tốc ẩn giấu trên một chỗ ở phía trong.
Về phần ban nãy sao nàng có thể xuyên qua tường phòng ngự.
Găng tay tơ bạc!
Không tệ, thực ra chỗ dựa lớn nhất mà Phong Hề nghĩ đến lúc nãy chính là cặp găng tay tơ bạc có thể xuyên qua tường thạch như đậu hũ kia, đó chính là vũ khí tốt nhất.
Đấu khí cũng có lợi có hại, khi vận hành đấu khí đến cực hạn, phòng ngự cậy mạnh cản công kích, khi đối mặt với kẻ thù sẽ theo bản năng tập trung đến điểm công kích, điều đó sẽ khiến lỗ hổng ở tuyến phòng ngự trên người.
Đối với Phong Hề mà nói, như vậy là đủ!
Đương nhiên trước đó nàng sử dụng nguyên tố lôi, đơn giản là muốn chọc giận mấy người này, đem lòng cảnh giác của bọn họ chuyển thành lửa giận vì bị sỉ nhục!
Mấy người có thực lực cường đại, đột nhiên bị một kẻ yếu có cấp bậc thấp như vậy sỉ nhục, nhìn thấy nhiệm vụ không thể để lộ ra ngoài của bọn họ, trong lòng chắc chắn tức đến mức muốn giết người diệt khẩu. Hơn nữa mấy người này lại không dám sử dụng toàn lực vì sợ bị bại lộ vị trí.
Thứ Phong Hề muốn chính là khoảng thời gian ít ỏi này!
Lại có thêm sự phối hợp của Tiểu Hắc Thảo, lưu loát trơn tru ngoài mong đợi.
Nhưng sau khi hoàn thành, Phong Hề có chút mệt mỏi, tố chất cơ thể hiện tại của nàng, chỉ mới thực hiện động tác liền mạch trong khoảng thời gian ngắn đã tiêu hao hết sức lực, thực sự quá kém mà.
Nhưng đúng mà vào lúc này, triệu hoán sư tam giai kia sau khi triển khai phòng ngự lại phát hiện túi đồ không cánh mà bay. Con ngươi hắn co lại, nguyên tố trên người thoáng chốc tăng mạnh, gầm lên một tiếng giận dữ: “Ngươi, cái tên hèn hạ tiểu nhân kia, đi ra đây cho ta, ta muốn giết ngươi…”
Theo tiếng gầm thét của hắn, ma thú dường như cũng cực kỳ táo bạo, đập vỡ tường xung quanh, từng cụm gai đất cũng chọc đất mà lên!
Hèn hạ?
Phong Hề trốn cách đó không xa hơi nhíu mày, cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Nàng giết người cướp đồ, làm sao?
Nhìn một lúc lâu cũng không thấy tên triệu hoán sư kia có gì thay đổi, Phong Hề không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, chẳng lẽ Huyễn Tâm ma vụ không có tác dụng? Hay do nàng còn quá yếu?
Nhưng bây giờ cũng không cần xen vào, lúc những người khác phát hiện ra động tĩnh nàng vẫn có thể tranh thủ thời gian rời đi.
Nhân cơ hội một người một ma thú đang tức giận đập phá, một thân ảnh đen im lặng rời đi…
“Ra đây… Ra đây…”
“Bùm…”
Lại một lần càn quét nữa, phòng ốc bốn phía vỡ nát, người dân qua đường đều bị hấp dẫn chạy lại, nhìn thấy người kia là triệu hoán sư tam giai thì chỉ có thể đứng ở xa, không dám lại gần trêu chọc.
Mãi đến khi người ở đường Đông nghe thấy tiếng động chạy đến.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không biết! Nhưng tên triệu hoán sư kia có chút quen mắt thì phải?”
“Hình như có chút giống Tề gia…”
Lúc này có mấy thân ảnh nhanh chóng lao đến, chờ đứng vững lại, quả nhiên đúng là người nhà họ Tề!
Mới nhìn thấy tình hình trước mắt, từng người một đều trầm mặt: “Xảy ra chuyện gì?”
Người Lưu gia đứng một bên buồn cười nhìn sắc mặt người Tề gia đen không kém nhọ nồi: “Đây không phải là tổng quản hộ vệ của Tề gia mấy người sao? Đang làm gì vậy? Nhiễu dân sao?”
“Ha ha! Có lẽ là đang biểu diễn.”
Tề Vũ, cháu đích tôn nhà họ Tề, cũng là người duy nhất biết mấy người kia sao lại ở ngoài này, lúc này nhìn thấy thi thể ba người trên mặt đất, cũng không thấy tung tích của đồ vật kia đầu thì sắc mặt ngưng trọng.



