Trong thời gian tôi bị bệnh, Tống Hiên luôn ở bên cạnh tôi.
Mẹ tôi luôn rất thích Tống Hiên, sau khi anh ấy đi, bà ấy nói bóng gió với tôi:
“Tống Hiên giỏi giang hơn cái cậu Đường Hạo kia nhiều, con thích Tống Hiên thì tốt biết mấy!”
Tôi thở dài bất lực, kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nghe nữa.
Tay tôi không thể khỏi trong thời gian ngắn, mẹ tôi trực tiếp tìm bác sĩ ở nước ngoài, bảo tôi ra nước ngoài phẫu thuật.
Có lẽ là để chấm dứt hẳn ý định của tôi, mẹ tôi đã xin cho tôi vào Nhạc viện Curtis.
Họ rất hài lòng với thành tích của tôi, chỉ cần tay tôi hồi phục là có thể nhập học.
Khi mẹ tôi nói với tôi chuyện này, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt Đường Hạo.
Anh ta nói với tôi: “”Thấy cô có vẻ không ổn, có cần tôi an ủi không?”
Thế là tôi nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đợi con thêm mấy ngày nữa.”
Phải, tôi vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng với Đường Hạo.
Nếu tôi muốn ra nước ngoài điều trị, thì trước tiên phải giải quyết chuyện học hành ở trường.
Những việc khác Tống Hiên và mẹ tôi đã giúp tôi lo liệu xong, nhưng tôi vẫn muốn về trường tạm biệt bạn bè.
A Tán tổ chức cho tôi một buổi tiệc chia tay, trong phòng karaoke cô ấy khóc như mưa.
A Tán nói: “Thất Nguyệt, cậu đi đâu cũng được, không có tớ cũng được, nhưng đừng để Đường Hạo làm ảnh hưởng đến cậu nữa.”
Cô ấy khóc đến cảm động, tôi cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.
Khi đang chơi dở chừng, Tống Hiên gọi điện cho tôi. Tôi thấy trong KTV ồn ào quá, muốn ra ngoài hít thở không khí, nên đã đi ra ngoài.
Gần đây thời tiết trở lạnh, trên phố bắt đầu có người bán khoai lang nướng.
Tôi cúp điện thoại, thấy bên cạnh có hàng khoai lang nướng liền đi đến.
Nhưng không ngờ, tôi vừa bước đến thì bên cạnh cũng có người đi tới.
“Ông chủ, cho cháu một củ khoai lang nướng.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi giật mình quay đầu lại, rthif nhìn thấy Đường Hạo.
Anh ta mặc chiếc áo hoodie đen, trông giống hệt như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Dù nói là muốn từ bỏ, nhưng khi anh ta xuất hiện, tim tôi vẫn không khỏi đập nhanh hơn.
Thấy tôi, Đường Hạo dường như không mấy ngạc nhiên.
Anh ta cúi xuống nhìn tôi, nói: “Nghe bảo cô sắp đi du học?”
Tôi cúi đầu ừ một tiếng, rất muốn hỏi Đường Hạo tại sao lại đến đây, nhưng tôi đã cố nhịn.
Anh ta cũng ừ một tiếng, nhận củ khoai lang từ tay ông chủ, vừa quét mã thanh toán vừa nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
Anh ta trả tiền xong liền rời đi.
Tôi cầm củ khoai lang nướng của mình, thất thiểu quay về KTV, nhưng khi bước vào sảnh, lòng tôi chợt trùng xuống.
Tôi muốn quay lại tìm Đường Hạo.
Tôi cầm khoai lang nướng chạy ra ngoài, chạy về hướng Đường Hạo vừa rời đi.
Rồi tôi thấy người mà tôi đã thích suốt năm năm, đang đứng dưới ánh đèn đường, mỉm cười trao củ khoai lang nướng trong tay cho một cô gái.
Chân tôi bỗng chốc nặng trĩu, cả người ngây dại tại chỗ.
Trước đây, bên cạnh Đường Hạo từng xuất hiện rất nhiều cô gái, nhưng tôi đều không để tâm.
Tôi tự nhủ, chỉ cần tôi kiên trì, tôi sẽ mãi ở bên anh ta.
Nhưng giờ phút này, tôi đột nhiên thấy ý nghĩ đó thật nực cười.
Anh ta trao đi cái rung động mà tôi từng có cho một người khác.
Có lẽ với anh ta, đó chỉ là một củ khoai lang nướng.
Nhưng với tôi, đó là ánh sáng trong những năm tháng tăm tối.
Từ đó, mỗi khi ốm đau buồn bã, tôi đều thèm ăn khoai lang nướng.
Nhưng hôm nay, Đường Hạo đã trao củ khoai lang nướng ấy cho người khác.
Tôi cắn môi, cảm thấy sự kiên trì trước đây của mình thật hoang đường và nực cười.
Tôi không quay lại KTV nữa, tôi về nhà khóa cửa rồi khóc như mưa, mẹ và Tống Hiên gõ cửa mãi tôi cũng không mở.
Đến khi họ định phá cửa, tôi mới mở.
Tôi đỏ hoe mắt nói với mẹ: “Mẹ ơi, đưa con ra nước ngoài đi, con muốn đi du học.”


