Việc tay tôi bị thương đã đến tai mẹ tôi.
Tuy bà ấy vốn luôn mạnh mẽ, nghiêm khắc với tôi, nhưng lại cực kỳ bênh con.
Sau khi biết chuyện, mẹ tôi hùng hổ đi tìm Lý Tuyết. Tôi không biết bà ấy đã giải quyết thế nào, nhưng hiệu trưởng trường cao đẳng của Lý Tuyết đã đích thân đến xin lỗi.
Tôi nghe Tống Hiên nói Lý Tuyết đã có tiền án, bằng cấp cũng bị hủy.
Hôm mẹ tôi đến trường đón tôi về, bà ấy gặp Đường Hạo ở cổng trường.
Tôi không biết A Tán đã nói gì với mẹ tôi, nhưng khi thấy Đường Hạo, bà ấy đã dừng xe lại, bước xuống gọi Đường Hạo đến một bên.
Tôi đứng từ xa, không nghe được họ nói gì.
Tôi sốt ruột, sợ mẹ tôi nói lời gì quá đáng với Đường Hạo, vội vàng bước xuống xe chạy đến.
Nhưng ngay khi chuẩn bị đến gần, tôi thấy Đường Hạo nhún vai thờ ơ, vẻ mặt khinh thường nói với mẹ tôi:
“Dì à, cháu mong dì hiểu rõ, là con gái dì cứ bám lấy cháu. Giờ dì đưa cô ấy đi, cháu còn được yên thân.”
Nói xong, anh ta chẳng thèm nhìn tôi, quay người bỏ đi.
Tôi ngây người tại chỗ, mẹ tôi quay lại thấy tôi thì nắm chặt tay tôi, tức giận nói: “Cái loại người này vừa nhìn đã biết chẳng ra gì. Thứ lưu manh, còn ăn nói với người lớn kiểu đó, mẹ thật không hiểu sao con lại thích nó lâu đến vậy!”
Mẹ tôi lải nhải suốt đường, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai câu nào.
Đầu óc tôi ong ong, lặp đi lặp lại những lời Đường Hạo vừa nói.
Anh ta nói, là tôi quấn lấy anh ta, tôi đi rồi thì anh ta được yên thân.
Trước đây tôi luôn nghĩ, chỉ cần tôi kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần tôi cố gắng hơn một chút.
Rồi một ngày nào đó, Đường Hạo sẽ thấy được điểm tốt của tôi.
Dù sao nuôi một con chó năm năm, cũng sẽ nảy sinh tình cảm mà.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là do tôi tự nguyện.
Tình yêu của tôi là rác rưởi, là thứ chẳng ai đoái hoài, là con chuột qua đường dưới ánh đèn tàn, là trò cười, là cơn bão tố không bao giờ dứt.
Sự đả kích mà Đường Hạo mang lại, cộng với nỗi lo lắng về việc liệu tôi có thể chơi piano được nữa hay không, dưới áp lực gấp đôi đó, tôi về nhà rồi ngã bệnh.
Mẹ tôi vốn đã hẹn bác sĩ để chữa tay cho tôi, nhưng giờ chỉ có thể để tôi dưỡng bệnh trước.
Sau khi ốm, tôi thường xuyên ngủ mê man, trong mộng tôi thường mơ thấy Đường Hạo.
Tôi mơ thấy những kỷ niệm khi tôi còn đi bên cạnh anh ta, Đường Hạo tuy hung dữ nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng dịu dàng với tôi.
Vào sinh nhật năm hai của tôi, khi tôi trở về ký túc xá sau buổi tiệc sinh nhật , anh ta vừa hay đi ngang qua cổng ký túc xá nữ, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn tặng tôi.
Đó là một chiếc nhẫn gỗ, được mài giũa và đánh bóng tỉ mỉ, trông rất tinh xảo.
Anh ta bảo đó là sản phẩm thực hành của môn nghề mộc, làm hỏng nên đưa cho tôi.
Nhưng tôi vẫn rất vui, tôi luôn mang chiếc nhẫn đó theo bên mình.
Có lần tôi bị đau bụng kinh, đau đến suýt ngất đi vào đêm khuya, vốn định gọi shipper mang thuốc đến, nhưng theo bản năng tôi đã gọi cho Đường Hạo.
Đêm đó, anh ta đã mua thuốc giảm đau và trà gừng đường nâu, chờ tôi ở bên ngoài.
Anh ta nhờ bạn cùng phòng mang đến, sau khi uống thuốc giảm đau và đỡ hơn, tôi nhắn tin cảm ơn anh ta.
Đường Hạo đáp: “Không chết là tốt rồi, cô cứ bám lấy tôi suốt ngày, nếu đột nhiên chết thì mọi người nhìn tôi kiểu gì.”
…
Những ký ức hỗn độn xen lẫn vào nhau, càng lúc càng mơ hồ, nhưng lời của Đường Hạo lúc đó lại vô cùng rõ ràng.
Anh ta nói: “Là con gái dì bám lấy cháu, cô ta đi rồi, cháu còn được yên thân.”


