Bốn người nói rồi vội vàng đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Mà lúc bọn họ đi lại, đồ vật bên trong bao tải kia một lần lại một lần phát ra dao động.
Không rõ ràng nhưng lại khiến Phong Hề có một cảm giác rất khác thường, dường như sự dao động kia khiến máu trong người nàng sôi lên.
Rốt cuộc bọn họ đang cầm vật gì?
Lại có thể khiến nàng có cảm giác kỳ lạ như vậy?
Hơn nữa còn nhân dịp hỗn loạn chuyển ra khỏi kinh thành, là vật không thể để lộ ra ánh sáng sao?
Nàng thích!
Đôi mắt nhìn bốn người kia hiện lên sự lạnh lùng, khóe miệng hơi nâng lên.
Đột nhiên nam nhân mới chỉ về hướng nàng ban nãy, không hiểu sao cơ thể run lên một cái, ngay lập tức xoay người, nghiêm nghị quát: “Ai? Ra đây!”
Ánh mắt như điện, một ánh sáng màu vàng của nguyên tố thổ lao về phía Phong Hề, ánh sáng màu vàng lóe lên, gai đất từ mặt đất dâng lên trong ngõ nhỏ, sắc bén như lưỡi dao, nhìn mà giật mình.
Người này lại là một triệu hoán sư tam giai thổ hệ!
Phong Hề mới vừa chỉ đặt chân xuống đất đã phát hiện ra tung tích của nàng.
Bốn ánh mắt cảnh giác quét qua, từng ánh sáng vào hiện lên trên người ba người khác.
Ba người này rõ ràng đều làm võ sĩ tam giai đỉnh phong!
Rất rõ ràng, người dẫn đầu chính là vị triệu hoán sư tam giai kia, cũng chính hắn ta là người phát hiện ra Phong Hề!
Rốt cuộc đó là thứ gì? Vậy mà lại phái ra một đội hình như vậy?
Không trách ban nãy bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của Phong Hề.
Phong Hề đang ẩn trên một vách tường khác khẽ nhíu mày, vậy mà lại phát hiện ra nàng?
Nhìn những người trước mắt, nhìn khí tức kia khiến nàng hiểu rõ thực lực hiện tại của mình còn kém mấy người họ rất xa.
Phong Hề nhíu chặt lông mày lại, thực lực trước mắt của nàng quá thấp, mặc dù có dạ tinh bào giúp cho nàng có thể ẩn thân nhưng đối mặt với cường giả, chỉ cần có tiếng động liền sẽ bị phát hiện.
Xem ra thế trận này không tránh khỏi xung đột, nhưng dựa vào thực lực của nàng thì sao có thể đánh được bốn cường giả này?
Thực sự nửa phần cũng không chắc, dù cho đối đầu với một người trong đó, với công lực trước mắt của Phong Hề cũng không địch nổi.
Muốn rút ra khỏi tình huống này, là không thể nào.
Không ngờ Phong Hề nàng là sát thủ cao cấp bậc nhất cũng phải đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan này, châm chọc biết bao.
Ngay lúc Phong Hề đang nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến một chuyện, một chuyện quan trọng mà nàng lại quên mất.
Chuyện này khiến tâm trạng Phong Hề đang ảm đạm không hiểu sao lại sáng lên, sự hưng phấn không hiểu hiện lên nơi đáy mắt.
Nhìn bốn cường giả tương đối mạnh trước mắt, Phong Hề cảm thấy máu trong cơ thể như sôi trào.
Khóe miệng hơi nâng lên, ý cười cực lạnh hiện lên trên khuôn mặt nhỏ của nàng.
Rất lâu rồi không có loại cảm giác hưng phấn này!
Áo choàng đen của Phong Hề phất một cái, áo choàng đen trống rỗng xuất hiện trước mặt bốn người, thân thể lơ lửng trên không trùng, mà đôi chân kia, vừa vặn “đứng” trên mũi nhọn sắc bén của gai đất.
Khiến người khác nhìn thấy nghĩ là không có gì đứng trên mũi nhọn kia.
Bốn người đối diện chỉ thấy thân ảnh đen xuất hiện trước mắt, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn xung quanh bóng đen kia.
Bọn họ không nhìn rõ dáng vẻ của Phong Hề, cũng không có cảm giác được sức mạnh chi phối nguyên tố dao động…



