Riêng điểm ấy cũng khiến bốn người này cẩn thận từng li từng tí, không dám có bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào!
Cảm giác không thấy rõ được thực lực của đối thủ trước mắt là nguy hiểm nhất.
Dù sao lấy tình huống hiện tại của bọn họ, thực sự không dễ gây ra náo động quá lớn. Không phải, chỉ cần hơi không chú ý một chút, nhiệm vụ bí mật lần này sẽ bị bại lộ!
Nhưng tình huống tương tự như vậy, đối với Phong Hề mà nói là có lợi nhất, nhìn bọn họ lén lút như vậy thì chắc chắn không đơn giản, tất nhiên không có khả năng toàn lực đối phó. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là ưu thế của nàng.
Lầu thứ nhất của lầu sinh tử, Huyễn Tâm ma vụ không ngừng rót huyễn ảo trong đó vào ý thức của nàng, mặc dù nàng chưa dùng đến nhưng chắc sẽ không quá kém chứ?
Mặc dù không quá chắc chắn, nhưng chỉ cần có chút hiệu quả là đủ rồi.
Nhìn mấy người kia đã khởi động vận khí đến mức cao nhất, ánh sáng vàng lóng lánh, nguyên tố thổ như muốn bảo vệ bọn họ mà lại tăng thêm một bức tường phòng ngự.
Khi Phong Hề sử dụng nguyên tố thổ trước đó đã phát hiện một vấn đề, có lẽ người của thế giới này chưa phát hiện, hoặc căn bản là phát hiện nhưng không sửa khuyết điểm đó.
Đó chính là khi sức phòng ngự của nguyên tố thổ phát huy đến mức tối đa sẽ giống như tường đồng vách sắt vậy, có thể bảo vệ rất tốt trước công kích của địch nhân, nhưng đồng thời lại ngăn cản đấu khí võ sĩ ở phạm vi bên trong, cách xa bức tường phòng ngự đó.
Điều này có nghĩa là một người đầu tiên ra lá chắn, sau đó lại xuyên một cây đao vào cùng một chỗ, chẳng những không tạo được thương tổn cho đối thủ, hơn nữa vì không kịp phản ứng mà tạo cho đối thủ một cơ hội rất tốt để ra tay.
Điểm ấy, đối với Phong Hề mà nói, chính là một thời cơ ra tay tốt.
Đương nhiên, cơ hội tốt nhưng cũng cần chút kỹ xảo, vì những người trước mắt này không phải là kẻ thù dễ đối phó, chỉ cần không chú ý một chút có khả năng sẽ bị phản kích ngược lại.
Dù sao thực lực hiện tại của nàng vẫn còn quá yếu, thật sự không chống nổi công kích của những người này.
Hai tay dưới hắc bào vung lên, suy nghĩ khẽ động, một màn sương mù như dòng nước xiết ngay lập tức tản ra từ lòng bàn tay, nhưng dường như màn sương này có ý thức, gắt gao trôi lơ lửng trong lòng bàn tay Phong Hề.
Thân thể Phong Hề không nhúc nhích, ánh mắt lại hiện lên tia sáng khát máu đã lâu.
Đan điền nhanh chóng vận hành, lặng yên điều động nguyên tố thổ cộng thêm nội lực từ trong gân mạch, toàn bộ đều dung hợp với màn sương mù kia…
Không gian của ngõ nhỏ không lớn, đây là lần đầu tiên kể từ khi sát thủ cấp cao là nàng đến dị thế này khởi động răng nanh khát máu của mình, lần đầu tiên bày ra thủ đoạn giết người tàn nhẫn của mình khiến nàng cực kỳ hưng phấn!
Nhìn người áo đen đang đứng trên gai đất không có động tĩnh gì, trong lòng bốn người có hơi thấp thỏm, nhưng đồng thời cũng nâng cao tinh thần chiến đấu của bọn họ.
Mặc dù không biết sao lại có một màn sương mù ngăn cản khiến bọn họ không thể thấy rõ dáng vẻ của người áo đen kia, cũng khiến bọn họ không thể cảm nhận được thực lực của người áo đen này, nhưng người này tuyệt đối không thể lưu lại, mặc kệ thực lực của hắn như thế nào cũng nhất định phải diệt trừ.
Cả bốn người đều có tâm tư giống nhau, bọn họ đứng sau bức tường phòng ngự, từng bước từng bước một tiến lại gần Phong Hề.
Ngay lúc đang đề phòng lúc nào cũng có thể tấn công, người áo đen vốn dĩ không nhúc nhích dường như khẽ cử động, sau đó một màn sương mù mang theo tia sáng nhanh chóng đánh lên tường phòng ngự màu vàng kia, cực nhanh, gần như khiến người khác không để ý đến.
Phong Hề thuận tiện điều động nguyên tố lôi, một dòng điện chảy trên hai tay, sức mạnh lôi điện mạnh mẽ đánh về phía tường phòng ngự kia.
Đáng tiếc, nàng dường như đã dùng hết toàn lực công kích nhưng cũng không tạo nên chút hư tổn nào cho bức tường phòng ngự đó.!



