Tôn Linh Quân chỉnh đốn sự tình trong phủ nửa ngày, sáng hôm sau lập tức dẫn Thẩm Thanh Vận và bốn vị tiểu thư đại phòng đi tới chùa Bảo Tương. Chùa Bảo Tương nằm ở giữa núi Tê Hà vùng ngoại thành, đây chính là ngôi chùa mà quý tộc kinh thành thường đến nhất. Chủ trì Văn Phương Trượng trong chùa chính là cao tăng được toàn bộ Đại Tề hưởng dự, ngay cả đám hoàng tử công chúa hoàng gia cũng phải đi tiếp hàng năm.
Bởi vì vậy, hương hỏa của chùa Bảo Tương vô cùng cường thịnh.
Nếu bây giờ việc nội trợ trong tướng phủ do Tôn Linh Quân chủ trì, vậy chuyến này cũng do Tôn Linh Quân sắp xếp. Một nhóm sắp xếp tất cả mười chiếc xe ngựa, mẫu nữ Tôn Linh Quân ngồi chung, hai chiếc xe đi sau là vú già mà bọn họ dẫn theo, bốn người Thẩm Thanh Hi thì mỗi người đều có một chiếc xe ngựa riêng, ba chiếc sau cùng chở theo đồ vật lần này cần dùng và bà tử làm việc vặt.
Rốt cuộc cũng là tướng phủ xuất hành, nhìn đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, dân chúng trong kinh thành đều ghé mắt.
Trên xe ngựa, Thẩm Thanh Hi vén rèm xe lên nhìn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi thành từ khi sống lại đến giờ, thời tiết đầu thu đã có phần lạnh, thảm thực vật xanh ở cửa thành cũng hơi chuyển vàng, trên bầu trời có một áng mây trôi. Mặc dù xa xăm trống trải bao la nhưng lại vô cùng có hương vị đìu hiu của mùa thu. Nàng đã sống lại gần được bốn tháng rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ nàng đã rất khác lúc trước.
Đời trước Tôn Linh Quân không có dẫn nàng đến chùa Bảo Tương dâng hương cầu phúc, lúc đó đúng là gia quyến tướng phủ cũng thích đến chùa Bảo Tương nhưng nàng lại luôn bị lãng quên. Một mình nàng ở Phù Vân Cư, mặc dù biết tình cảnh của mình không tốt nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Kiếp trước nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện an ổn ở tướng phủ chờ xuất giá, mà nàng cũng không cầu phu quân quan to lộc hậu, nàng chỉ muốn gả cho một nam nhân giản dị, sống bình an hết đời.
Tất cả những thứ sau đó đều không như nàng mong muốn. Thẩm Thanh Hi thu hồi tầm mắt, buông màn xe xuống.
Ngọc Trúc rót cho Thẩm Thanh Hi một chén trà: “Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Thanh Hi uống trà lắc đầu, tính tình của Đậu Khấu hoạt bát hơn một chút nên nói thẳng: “Thấy tiểu thư luôn mặt mày ủ rủ như vậy giống như gặp chuyện gì khó, không phải là tiểu thư nhớ phu nhân chứ?”
Thẩm Thanh Hi cụp mắt cười khổ, nàng chỉ thương xót cho mình lúc trước thôi. Thẩm Thanh Hi không nói nhiều, xe ngựa đã dọc theo đường thành đi tới cửa thành, trực tiếp hướng thẳng đến núi Tê Hà.
Vừa ra khỏi thành, sắc thu đìu hiu bao la lại càng rõ ràng, vùng bỏ hoang hai bên quan đạo đã khô héo, xe ngựa tới lui không dứt, kinh thành vừa phồn hoa lại vừa sinh động.
Xe ngựa đi nửa canh giờ mới đến dưới núi Tê Hà, dưới núi có đường lượn vòng đi lên, xe ngựa đi tới cửa chùa mới dừng lại. Ở cửa chùa đi lên gần một trăm bậc thang, người đến đây dâng hương đều đi bộ lên, hoặc là người làm nâng kiệu nhỏ đi lên. Đám Thẩm Thanh Hi đều là cô nương trẻ tuổi, Tôn Linh Quân cũng chưa tới mức đi bộ không nổi, đương nhiên là không cần ngồi kiệu. Thế là đoàn người chậm rãi đi lên núi.
Mùa thu trong núi hơi lạnh, đoàn người mặc áo choàng, lúc này cũng vô thức kéo chặt áo choàng. Mấy người Thẩm Thanh Hi là tiểu bối nên tuyệt đối không thể đi trước Tôn thị, thế là Tôn thị dẫn Thẩm Thanh Vận đi phía trước.
Thẩm Thanh Hi đi một mình ở phía sau, nàng chợt nhìn thấy ống tay áo của Thẩm Thanh Vận có cái gì đó chợt lóe ra rồi rơi xuống đất. Thẩm Thanh Hi tập trung nhìn vô, là một cái túi thơm, nàng đi ngay sau Thẩm Thanh Vận, đi lên trước hai bước là có thể nhặt được.
Thẩm Thanh Hi không nghĩ nhiều, chỉ đi tới nhặt túi thơm lên: “Tứ muội muội, túi thơm của muội…”
Thẩm Thanh Hi nói rất bình thường nhưng vừa dứt lời, sắc mặt nàng cũng biến đổi. Mùi hương của túi thơm này không ổn lắm.



