Ngày đầu tiên Thẩm Thanh Hi tiếp quản tướng phủ vô cùng thuận lợi, có Hứa ma ma hỗ trợ, hơn nữa Hồ thị cùng Thẩm Thanh Nhu cũng rất ngoan ngoãn, những người đi theo Hồ Thị cũng không dám làm càn, mà trong hai ngày này, bọn hạ nhân phát hiện đại tiểu thư quả nhiên giống như lời đồn đãi vậy, đã dùng người thì không nghi ngờ, thưởng phạt phân minh, vì thế những người đứng một bên xem náo nhiệt cũng phục tùng nàng.
Ngọc Trúc nói: “Trải qua chuyện hôm trước, phu nhân cùng nhị tiểu thư cuối cùng cũng an phận, nghe nói đêm hôm đó, sau khi trở về thì phu nhân cùng nhị tiểu thư đã cãi nhau một trận, phu nhân còn đánh nhị tiểu thư, cũng không biết là đã nói gì.”
Thẩm Thanh Hi đang tỉa những cành hoa Hải Đường, nghe vậy hơi mỉm cười.
Còn có thể nói cái gì, Thẩm Thanh Nhu nhất định là oán trách Hồ thị không có ngăn lại ả ta.
Hồ thị dạy Thẩm Thanh Nhu cũng thật tốt, vào thời khắc mấu chốt, lục thân không nhận.
Ngày ấy Thẩm Thanh Nhu bị sỉ nhục như vậy, với tình tình của ả ta, ả ta tuyệt đối sẽ không cảm thấy mình làm sai, có sai cũng là do người khác sai, không thể vô cớ trách tội nha hoàn, khi không có ai để cho ả ta phát tiết, thì cho dù là mẫu thân thân sinh của mình, ả ta cũng không có chút do dự mà trách cứ bà ta, mà Thẩm Thanh Nhu là người cao ngạo, vô cùng coi trọng đích thứ, đặc biệt là sau khi ả ta trở thành đích nữ thì càng cảm thấy mình vô cùng cao quý.
Ả ta chẳng những quên rằng chính mình vốn cũng là thứ nữ, ngay cả mẫu thân thân sinh của mình cũng khinh bỉ, kiếp trước, sau khi Thẩm Thanh Nhu được sủng ái, ả ta đã hạ chỉ biếm chính thất của ngoại công nàng thành thiếp thất, sau đó để cho để cho mẫu thân của Hồ thị, một nữ tử xuất thân từ thanh lâu, trở thành chính thất, lúc ấy, chính thất của ngoại công nàng không chịu được sự nhục nhã này, đâm đầu vào chính điện của Hồ gia mà chết, việc này đã khiến văn võ bá quan trong triều đình phản đối, nhưng Sở Kỳ vẫn vì Thẩm Thanh Nhu mà bỏ ngoài tai những lời khuyên của triều thần.
Lúc ấy Trưởng công chúa đã tự sát, mà tâm của nàng cũng đã chết, rất nhiều triều thần tới cầu xin nàng, nhưng nàng cũng không lên tiếng, bởi vì đáy lòng nàng biết, nếu Thẩm Thanh Nhu cứ tiếp tục cậy sủng sinh kiêu như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng, sau đó nàng bị hại, tuy rằng bị nhốt ở bên trong địa lao không thấy ánh mặt trời, nhưng nàng lại biết, ở bên ngoài, Sở Kỳ cùng Thẩm Thanh Nhu nhất định bị mất lòng, cho dù là triều thần hay là bá tánh, cuối cùng Sở Diệp khởi binh, thiên hạ của Sở Kỳ cũng không còn thái bình nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Hi sung sướng cười.
Hồ thị cùng Thẩm Thanh Nhu giống như hai con chó, lúc trước chỉ cần thấy nàng liền sủa, bây giờ, bọn họ lại bỗng nhiên cắn xé lẫn nhau, cảnh tượng kia nhất định rất đẹp!
“Không được lơ là, sự ngoan độc của nàng ta các ngươi không thể tưởng tượng được đâu.”
Thẩm Thanh Hi dặn dò một câu, Ngọc Trúc cười nói: “Những điều tiểu thư phân phó nô tỳ đã hiểu, nô tỳ chỉ là thấy những người đi theo phu nhân đều rất thông minh, cho nên mới cảm thấy các nàng bị tiểu thư giáo huấn mà sợ hãi.”
Thẩm Thanh Hi nhìn hoa Hải Đường hoa, có chút vừa lòng, lúc này mới đứng dậy, đưa kéo cho Ngọc Trúc: “Lúc này mới chỉ đoạt quyền quản lý tướng phủ mà thôi, đối với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là điểm trí mạng, cho nên vẫn không đủ, ta cũng muốn nhìn một chút, bọn họ có thể an phận bao lâu, nếu bọn họ biết an phận, ta đây cũng cho bọn họ một cơ hội an phận…”
Ngọc Trúc nghe vậy vội nói: “Phu nhân cùng nhị tiểu thư nhiều lần nổi lên sát tâm với tiểu thư, vẫn là đại tiểu thư lương thiện, vậy mà có thể cho bọn họ một cơ hội an phận.”
Thẩm Thanh Hi hơi mỉm cười, lương thiện? Nàng không nghĩ nàng là người lương thiện!
Chẳng qua là nàng cảm thấy, kiếp trước Thẩm Thanh Nhu tra tấn nàng hai năm, một đời này, nàng cũng phải khiến ả ta nếm thử cảm giác một ngày dài như một năm như lúc đó…



