Thẩm Thanh Hi ở trong nhà hoa rất lâu, sáng sớm hôm nay, Thẩm Thanh Hi bưng một chậu hoa Lan tới Chỉ Thủy Cư, vốn là muốn đưa hoa Lan tới, nhưng không nghĩ tới vừa đến Chỉ Thủy Cư thì nàng đã nhìn thấy Thẩm Thanh Nhu nhận lỗi với lão phu nhân!
Vết thương trên mặt của Thẩm Thanh Nhu còn chưa lành lại, lúc này ả ta an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên, lặng lẽ bưng trà cho lão phu nhân, thấy cảnh tượng như vậy, Thẩm Thanh Hi ôn nhu cười, Thẩm Thanh Nhu càng khom lưng cúi đầu thì càng chứng minh ả còn chưa hết hy vọng.
“Tổ mẫu, người thấy chậu hoa Lan này như thế nào?”
Lão phu nhân thích nhất hoa Lan, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hi bưng hoa Lan tới, lộ ra ý cười: “Không tệ không tệ, thật là tốt quá, đây là do con tự mình chăm sóc sao?”
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Dạ, con đặc biệt chăm sóc để tặng cho tổ mẫu, người thích là tốt rồi.”
Thẩm Thanh Nhu ở bên vội nói: “Đại tỷ thật là cao nhã thánh khiết, hoa Lan này thật là xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Hi cười: “Đa tạ nhị muội, đã qua nhiều ngày, nhị muội cũng đã thông minh hơn rất nhiều.”
Thẩm Thanh Nhu cúi đầu, ẩn ẩn vài phần e lệ: “Lúc trước là muội không hiểu chuyện, luôn khiến cho tổ mẫu cùng đại tỷ nhọc lòng, hiện tại muội muốn hiếu thảo với tổ mẫu, nếu đại tỷ thấy có chỗ nào muội làm không tốt, nhất định phải nói cho muội.”
Thẩm Thanh Hi nghe thấy lời này, cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì, kéo tay của lão phu nhân tay: “Tổ mẫu, người thấy chưa? Nhị muội quả nhiên là biết sai rồi, tỷ muội chúng con hòa thuận, mới nhất chuyện vui tốt nhất đối với người.”
Lão phu nhân từ ái ôm Thẩm Thanh Hi: “Con là đứa hiểu chuyện, ngay cả con cũng không trách nó, ta còn có thể nói cái gì, ta thấy các con hòa thuận, đương nhiên sẽ cao hứng.”
Thẩm Thanh Hi kéo tay của Thẩm Thanh Nhu: “Nhị muội, muội nghe thấy không?”
Thẩm Thanh Nhu gật đầu: “Nghe thấy nghe thấy.”
Trên mặt thì ôn nhu thuận theo, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Nhu lại đang mắng, ả làm bộ làm tịch không nói, không nghĩ tới tiện nhân này còn biết diễn hơn ả, bây giờ, những lời hay nàng ta đều nói hết rồi, ả quay đầu hối cải cũng không bằng nàng ta rộng lượng bao dung…
Nói chuyện với lão phu nhân một chú, An di nương đã ôm Thẩm Gia Hoằng đi tới.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Hi, Thẩm Gia Hoằng lập tức duỗi cánh tay như muốn để cho Thẩm Thanh Hi ôm, Thẩm Thanh Hi cười cười, bế Thẩm Gia Hoằng lên, Thẩm Thanh Nhu cũng đi tới nói: “Nhị đệ, nhị tỷ cũng mua kẹo cho đệ ăn có được hay không?”
Lúc trước, Thẩm Thanh Nhu đã bao giờ đối xử tốt với Thẩm Gia Hoằng như vậy đâu chứ? Ả ta bỗng nhiên ân cần như vậy, Thẩm Gia Hoằng căn bản còn chưa kịp thích ứng, liên tục trốn tránh ả, trên mặt Thẩm Thanh Nhu lập tức xuất hiện vài tia xấu hổ.
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Nhị muội đừng nóng vội, con nít con nôi mà thôi, đối xử với nó thật tốt thì nó sẽ cảm nhận được.”
Thẩm Thanh Nhu nghe vậy, chỉ đành phải ấp úng gật đầu, đáy lòng lại vô cùng tức giận.
Đi ra từ Chỉ Thủy Cư, Thẩm Thanh Hi nhìn Thẩm Thanh Nhu bên người đang muốn diễn cảnh tỷ muội tình thâm với nàng: “Nhị muội, muội có vất vả không?”
Thẩm Thanh Nhu nheo mắt: “Đại tỷ đang nói cái gì vậy?”
Nụ cười của Thẩm Thanh Hi cũng ôn nhu như nước: “Nhị muội chắc chắn biết ta đang nói cái gì, nhị muội hiện giờ tuy rằng thông minh, nhưng đó vốn không phải là con người của nhị muội, nếu nhị muội có thể diễn cả đời thì không sao, nhưng ta sợ muội chỉ diễn được mấy ngày thì đã chịu không nổi nữa.”
Thẩm Thanh Nhu sắc mặt trắng bệch: “Ta không biết đại tỷ đang nói cái gì!”
Thẩm Thanh Hi cười cười: “Nếu nhị muội không biết, vậy ta cũng không nói nhiều, nhị muội muội muốn hiếu thuận với tổ mẫu, vậy thì chép kinh thư cho tổ mẫu đi, chép nhiều một chút…”
Thẩm Thanh Nhu đứng đó, bàn tay trắng như phấn nắm chặt, gân xanh nổi lên.



