Sau khi về đến Hà Hương Viên, Hồ thị sốt ruột cuống quít đi tìm thuốc mỡ thoa cho Thẩm Thanh Nhu, mà Thẩm Thanh Nhu ngồi thất thần trên ghế, biến cố hôm nay xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức ả ta còn chưa kịp phản ứng lại, nguyên một buổi chiều này ả ta rất hối hận, suy nghĩ, vì sao lại muốn lấy cây trâm Đan Phượng Triều Dương?! Vì sao vậy?
Hồ thị tìm được thuốc mỡ: “Nhu nhi, mau, để mẫu thân thoa thuốc cho con, phải nhanh chóng tiêu sưng mới được, ta thấy trên mặt con còn bị trầy da chảy máu, nếu không thoa thuốc cẩn thận thì sẽ để lại sẹo đó.”
Hồ thị cầm thuốc mỡ đứng trước người Thẩm Thanh Nhu, đang định thoa thuốc cho Thẩm Thanh Nhu thì ả ta bỗng nhiên giơ tay, hất thuốc mỡ trong tay Hồ thị, bà ta sửng sốt: “Nhu nhi, con bị làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Nhu buồn bã nhìn Hồ thị, nói hơi ngọng nghịu: “Vì sao lại không nói cho ta?”
Hồ thị ngây dại: “Cái gì? Nói cho con cái gì?”
Hốc mắt của Thẩm Thanh Nhu đỏ lên, giọng điệu oán hận: “Vì sao lại không nói cho ta, vì sao lại không nói cho ta biết cây trâm kia không thể tặng? Trưởng công chúa không thích gả chồng, ai ai cũng biết, ai ai cũng biết cây trâm này không thể tặng!”
Hồ thị vừa nghe thấy lời nói này, tức khắc biết được Thẩm Thanh Nhu đang trách bà ta, bà ta cười khổ một chút, nói: “Cái này ta cũng đâu biết được, Trưởng công chúa không ở trong triều, bình thường cũng không thích qua lại với ai, ta không biết cũng không thể trách ta được.”
Thẩm Thanh Nhu hung hăng cắn răng trừng mắt nhìn Hồ thị, tất cả mọi người đều biết, những người có gia thế đều biết, nhưng mẫu thân nhà mình lại không biết, vì sao? Còn không phải bởi vì xuất thân của bà thấp hèn hay sao!
Vì sao ả lại có một mẫu thân xuất thân thấp kém như vậy?!
“Bởi vì bà là con vợ lẽ! Bởi vì xuất thân của bà thấp kém! Cho nên sở thích, thói quen, cấm kị của Trưởng công chúa bà đều không biết. Bởi vì bà… đều là bởi vì bà… đều là bởi vì bà mà hôm nay ta mới xấu mặt! Đều là bởi vì bà mà ta mới bị đánh!”
Thẩm Thanh Nhu bỗng nhiên gào khóc lên, đây là ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời của ả, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, sau đó ả bị vả miệng như một con tiện tì! Tất cả đều bởi vì Hồ thị đã đưa cho ả cây trâm Đan Phượng Triều Dương!
Hồ thị bị đoạt quyền quản lý tướng phủ đã rất sụp đỏ, lại vạn vạn không nghĩ tới Thẩm Thanh Nhu vậy mà cũng oán trách bà ta!
Bà ta vô cùng đau lòng, cười khổ nói: “Nhu nhi, con quên rồi sao, là do con muốn tặng, là chính con nói muốn mượn cây trâm để kéo quan hệ với Trưởng công chúa, ta cũng có lo lắng…”
“Bà chỉ nói đó là di vật của Tống thị! Bà lại không có nói Trưởng công chúa sẽ không thích! Sao ta lại có một người mẫu thân như bà chứ? Vì sao? Vì sao ta lại có một mẫu thân như bà chứ?”
Thẩm Thanh Nhu cảm thấy hôm nay mình quá nhục nhã, ả ta cần phải tìm một người phát tiết sự nhục nhã này ra ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trách Hồ thị, Hồ thị nghe thấy Thẩm Thanh Nhu liên tục trách mình, lửa giận bị bà đè nén trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ: “Nhu nhi! Ngươi có biết ngươi đang nói nói cái gì hay không? Ta bắt ngươi tặng cây trâm Đan Phượng Triều Dương sao? Là do ngươi tự muốn tặng! Hiện tại ngươi lại trách ta?!”
Hồ thị cũng khó thở: “Ngươi có biết ngươi như vậy thật khiến ta thương tâm hay không? Ngươi nói ta xuất thân thấp hèn, ngươi quên rồi sao?! Trước đây ngươi cũng là thứ nữ! Là ta hao hết tâm tư để ngươi có thể trở thành đích nữ!”
Thẩm Thanh Nhu vẫn không thể ngui ngoai nỗi nhục trong lòng mình: “Chính là ngươi đã hại ta, khiến ta biến thành bộ dáng hiện tại, nếu… nếu ta có mẫu thân là đích nữ! Ta nhất định sẽ không bị thế này!”
“Thẩm Thanh Nhu! Ngươi đang nói cái gì?!”
Hồ thị giận dữ, giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt của Thẩm Thanh Nhu!



