Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 165: Âm mưu (1)

Chương 165: Âm mưu (1)

9:55 sáng – 05/06/2025

Thẩm Thanh Nhu giơ tay lên che mặt mình, vẻ mặt không thể tin!
Vậy mà Hồ thị lại đánh ả, vậy mà mẫu thân của ả lại đánh ả!
Hồ thị nhìn Thẩm Thanh Nhu, lại nhìn thoáng qua tay mình, nước mắt lăn dài: “Nhu nhi…”
Bà ta muốn tiến lên ôm lấy Thẩm Thanh Nhu, nhưng Thẩm Thanh Nhu phản ứng lại, một tay đẩy bà ta ra!
Trong ánh mắt của Thẩm Thanh Nhu ánh lên vẻ oán độc: “Bà đánh ta! Vậy mà bà lại đánh ta! Những gì ta nói có gì sai sao? Đều bởi vì bà, ta mới bị như vậy?! Dựa vào cái gì mà bà lại đánh ta?!”
Thẩm Thanh Nhu rống to, từng lời từng lời như đâm thẳng vào tim của Hồ thị!
Bà ta tính kế người khác, còn không phải bởi vì Thẩm Thanh Nhu, còn không phải bởi vì nữ nhi bảo bối của bà, nhưng không nghĩ tới Thẩm Thanh Nhu lại nói ra những lời oán trách như vậy, sao bà ta có thể bình tĩnh được chứ!
Bà ta vốn cũng không muốn đánh Thẩm Thanh Nhu, nhưng mà Thẩm Thanh Nhu nói quá khó nghe!
Nghe thấy Thẩm Thanh Nhu tiếp tục nói, nước mắt Hồ thị lăn dài trên má.
Ngoài cửa, Lục ma ma nghe hai mẹ con Hồ thị đang cãi nhau, nhưng bên trong thật sự quá ồn ào, Lục ma ma vẫn lấy hết can đảm tiến vào: “Phu nhân bớt giận, phu nhân…”
“Cút đi! Cút hết đi!”
Hồ thị hét lớn một tiếng, đến khi Lục ma ma vội vàng đi ra ngoài, lại một tay đóng cửa lại.
Cảm thấy Lục ma ma đã đi xa, lúc này Hồ thị mới khóc lóc nói: “Nhu nhi, con thật khiến mẫu thân quá thương tâm, nhìn thấy con bị đánh, mẫu thân đau đớn hơn ai hết, sao con có thể nói mẫu thân như vậy? Mẫu thân làm tất cả chuyện này, còn không phải là vì con hay sao?”
Thẩm Thanh Nhu tiếp tục khóc lóc, lúc nãy vừa rống to nên miệng viết thương trên mặt ả cũng lại rách ra, bây giờ đang chảy máu, nhưng trong đầu ả lại rất loạn, bên tai cũng rất ồn ào, ả ta cũng không biết mình bị làm gì nữa, Hồ thị tốt với ả, ả đương nhiên biết, nhưng mà ả quá thảm rồi, trừ Hồ thị, ả còn có thể trách ai đây?
Thẩm Thanh Nhu khóc rất đau khổ, Hồ thị nhìn thấy lại đau lòng, thấy Thẩm Thanh Nhu cũng không có hận bà như vậy, lúc này mới tiến lên ôm ả vào lòng, Thẩm Thanh Nhu gục mặt trong lòng ngực của Hồ thị, nước mắt chảy dài, Hồ thị cũng cực kỳ đau lòng, nói: “Con ngoan, đây là kết quả mà tiện nhân kia muốn nhìn thấy, nàng ta muốn khiến con suy sụp, khiến hai mẹ con chúng ta có mâu thuẫn với nhau, trong phủ này, mẫu thân chỉ có thể dựa vào phụ thân của con cùng với con, con cũng chỉ có thể dựa phụ thân của con cùng với mẫu thân, nếu hai người chúng ta xảy ra mâu thuẫn, vậy chúng ta không phải bị đánh bại quá dễ rồi sao?”
Thẩm Thanh Nhu khóc thì cũng đã khóc, mắng Hồ thị như vậy, tức giận trong lòng cũng đã vơi đi một chút, nghe Hồ thị nói nha vậy, Thẩm Thanh Nhu lập tức có phản ứng, ả ta không cam lòng, ả cũng không muốn thua! Cho dù Thẩm Thanh Hi đã cướp đi quyền quản lý tướng phủ thì sao chứ?! Ả tuyệt đối sẽ không nhận thua!
Thẩm Thanh Nhu lau mặt, khóc lóc nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Quyền quản lý tướng phủ cũng bị cướp mất, chúng ta còn có thể làm cái gì bây giờ?”
Trong lời nói của Thẩm Thanh Nhu còn có ý chán ghét, Hồ thị cực kỳ khó chịu, từ nhỏ, Thẩm Thanh Nhu được bà dạy phải ham danh lợi phú quý, kỳ thật điều này cũng không sai, nhưng sai ở chỗ, ngay cả mẫu thân của mình cũng không nhận!
Hồ thị nghĩ đến những hành động của Thẩm Thanh Nhu, đáy lòng sinh ra vài phần nguy cơ, nhất thời không biết làm gì mới tốt, xuất thân của mình chính là như vậy, nhưng mà nữ nhi của bà ngay cả Thẩm Thanh Hicũng chướng mắt, sao có thể xem trọng bà?
Hồ thị cực kỳ chua xót, tự hỏi có phải mình đã không dạy Thẩm Thanh Nhu thật tốt hay không, nhưng mà bây giờ cần phải đối phó với Thẩm Thanh Hi trước đã, bà cũng đã nghĩ ra biện pháp đối phó: “Con đừng gấp, dù sao Thẩm Thanh Hi cũng là tiểu bối, ở chỗ khác, trừ khi không có chủ mẫu mới có thể để nữ nhi quản lý gia đình, mà bây giờ tướng phủ lại giao cho nó quản lý…”