Mà Hồ thị càng không có tư cách tùy tiện đến Chỉ Thủy Cư. Bởi vì vậy nên hai người nhìn họ nhìn thấy miệng Thẩm Thanh Nhu xưng to như lạp xưởng cũng lập tức sợ ngây người.
Hồ thị lại còn hô lên một tiếng nhào tới: “Nhu nhi, con sao vậy?”
Lão phu nhân ngồi ở vị trí đầu cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Ngươi còn không quỳ xuống cho ta!”
Sắc mặt Thẩm Thanh Nhu tái đi, ả ta vừa định quỳ xuống đã bị Hồ thị giữ chặt. Hai mắt Hồ thị ửng đỏ nhìn lão phu nhân: “Lão phu nhân, rốt cuộc nhu nhi đã phạm phải lỗi vì mà ngài phải trừng phạt nó như vậy? Đã đánh nó thành thế này rồi, sao ngài còn bắt nó quỳ xuống nữa?”
Lời nói của Hồ thị rất tha thiết, bà ta cũng thật sự đau lòng cho Thẩm Thanh Nhu. Thẩm Hoài đứng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc trong lòng nhưng rốt cuộc bây giờ ông ta đã không còn như lúc trước nữa, sẽ không tùy kiện đứng ra giúp Hồ thị mà chỉ đứng một bên nhìn.
Ở bên này, Thẩm Thanh Dung và Thẩm Thanh Phù nhớ lại ban ngày Thẩm Thanh Nhu làm bọn họ bị liên lụy.
Thẩm Thanh Dung đi tới một bước: “Mẫu thân, ngài hiểu lần tổ mẫu rồi. Vết thương này của nhị tỷ không phải do tổ mẫu đánh mà hôm nay ở tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa, bị Trưởng công chúa sai người đánh ngay trước mặt tất cả tân khách. Nhị tỷ làm mất hết mặt mũi của tướng phủ chúng ta, Phù nhi, ngươi nói đúng không?”
Thẩm Thanh Phù nghe vậy lập tức gật đầu. Hôm nay nàng và Thẩm Thanh Dung vốn muốn mở mang tầm mắt, sau đó lại làm quen mấy tiểu thư thế gia, không ngờ Thẩm Thanh Nhu lại làm ra chuyện xấu như vậy, dọc đường bọn họ toàn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nào còn làm quen tiểu thư thế gia gì được nữa?
Thẩm Thanh Phù nói: “Còn không phải sao? Nhị tỷ thật sự quá to gan, biết rõ cố kỵ của Trưởng công chúa mà còn đưa lễ vật như vậy, còn chống đối Trưởng công chúa nên mới bị Trưởng công chúa đánh.”
Thẩm Thanh Phù lại nhìn Thẩm Hoài: “Phụ thân, ngài không biết mấy người khác nhìn trò cười của tướng phủ chúng ta rất vui vẻ, tổ mẫu tức giận tái mặt, dọc đường ra ngoài ai cũng nghị luận về chúng ta, còn nói phụ thân ngài không biết dạy nữ nhi, nói nữ nhi tướng phủ chúng ta là vuốt mông ngựa nhưng đập phải đùi ngựa…”
Hồ thị nửa ôm Thẩm Thanh Nhu, thấy Thẩm Thanh Dung và Thẩm Thanh Phù nói vậy thì chỉ muốn đi tới xé rách miệng hai người.
“Các ngươi nói bậy bạ gì đó? Sao có thể vậy được? Rõ ràng Nhu nhi đã tặng…”
Hồ thị muốn cãi lại nhưng mới nói được nửa câu đã không nói được nữa. Không ai biết Thẩm Thanh Nhu tặng cây trâm Đan Phượng Triêu Dương, nếu như mọi người biết mà Thẩm Thanh Nhu lại không được Trưởng công chúa ưu ái thì Thẩm Hoài cũng sẽ không giúp bọn họ.
Hồ thị nghĩ tới đây chỉ cảm thấy lạnh lẽo như rắn bò lên người.
Thẩm Thanh Phù lại nói: “Phụ thân, bọn con nói thật, ngài tin tưởng bọn con đi, không phải ai cũng dám đánh Nhị tỷ thành thế này đâu. Ngài không biết Trưởng công chúa vì nhị tỷ làm ồn mà rời tiệc sớm, cũng không biết ngài ấy có ghét tướng phủ chúng ta hay không nữa.”
Thẩm Thanh Phù mồm miệng khéo léo biết nói chuyện hơn cả Thẩm Thanh Dung, lời này vừa dứt, mặt Thẩm Hoài hoàn toàn trầm xuống.
Mặc dù Trưởng công chúa không đương trị trong triều nhưng trong tay bà ấy lại cầm lực lượng của riêng mình, hơn nữa bây giờ bà ấy nói thì Thái hậu sẽ nghe, Hoàng thượng cũng sẽ nghe. Mấy đứa nữ nhi đùa giỡn trẻ con thì không sao nhưng nếu làm ảnh hưởng đến sĩ đồ và quan chức của ông ta, vậy tội của Thẩm Thanh Nhu không thể tha thứ được!
Giọng nói nặng nề của Thẩm Hoài cất lên: “Nhu nhi, ngươi tặng gì cho Trưởng công chúa?”
Cơ thể Thẩm Thanh Nhu run lên nhưng vẫn mím chặt môi không nói lời nào.
Lão phu nhân im lặng nhìn lâu như thế, cuối cùng hung hăng vỗ bàn một cái.



