Lúc Thẩm Thanh Hi trở lại tướng phủ thì sắc trời đã tối, nàng vừa mới đi tới cổng tướng phủ đã thấy Hứa ma ma chờ ở đó. Nhìn thấy xe ngựa của phủ Trưởng công chúa đưa Thẩm Thanh Hi về thì thôi, Trưởng công chúa còn tặng lễ vật cho lão phu nhân nữa, Hứa ma ma lập tức vui mừng trong lòng. Trưởng công chúa vừa mới phạt Thẩm Thanh Nhu nhưng bây giờ lại lo lắng cho lão phu nhân như vậy, đây chắc chắn là vì Thẩm Thanh Hi rồi. Hứa ma ma đón Thẩm Thanh Hi và người của phủ Trưởng công chúa cùng vào cửa, đi thẳng đến Chỉ Thủy Cư.
“Thật sự đa tạ Trưởng công chúa điện hạ. Hôm nay tôn nữ kia của ta chọc Trưởng công chúa điện hạ không vui, ta còn chưa đi bồi tội đâu, không ngờ Trưởng công chúa điện hạ còn tặng quà đến, đúng là chiết sát ta mà…”
Người đến đưa lễ chính là nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa, người đó nghe vậy cười nói: “Lão phu nhân không cần phải khách khí, ngài cũng đừng bận tâm đến sự kiện kia, tính tình của Trưởng công chúa đều chỉ nhằm vào người làm sai thôi.”
Nói xong, nữ quan lại nhìn về phía Thẩm Thanh Hi: “Lễ vật của Đại tiểu thư tướng phủ tặng rất hợp ý Trưởng công chúa điện hạ, không chỉ vậy, Trưởng công chúa điện hạ còn nói Đại tiểu thư tướng phủ là diệu nhân ngài ấy chưa từng gặp bao giờ, sau này muốn bắt Đại tiểu thư trở thành tri kỷ. Ngài cũng biết tính tình của Trưởng công chúa điện hạ, nếu ngài ấy muốn tốt với ai thì cho dù là ai cũng không cản được.”
Lão phu nhân chờ nửa ngày, trong lòng đều là lo lắng, giờ phút này nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bà ấy và Vĩnh Yên nhìn Thẩm Thanh Hi rồi nói rất nhiều lời cảm ơn, sau đó mới tiễn người của phủ Trưởng công chúa đi.
Người của phủ Trưởng công chúa vừa đây, mấy người khác trong Chỉ Thủy Cư cũng sợ ngây người.
Từ sau khi lão phu nhân trở về, đám tiểu bối Thẩm Thanh Nhu vẫn ở lại Chỉ Thủy Cư, một phần là muốn cho Thẩm Thanh Nhu tự kiểm điểm lỗi lầm của mình, một phần khác cũng muốn cùng chờ Thẩm Thanh Hi về.
Mấy người Thẩm Thanh Nhu thấy lâu như vậy mà chưa trở về, cũng không biết được rốt cuộc Thẩm Thanh Hi đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Thanh Nhu còn thầm hi vọng Thẩm Thanh Hi làm ra sự cố gì đó chọc cho Trưởng công chúa không vui mới được.
Nhưng không ai ngờ được, chờ cả nửa này lại chờ được Thẩm Thanh Hi mang theo vinh quang trở về.
Lão phu nhân kéo tay Thẩm Thanh Hi liên tục tá dương, sau đó phân phó Hứa ma ma: “Đi, đi mời tướng gia và phu nhân đến đây.”
Hứa ma ma đáp lời rời đi, lão phu nhân dùng lời nhỏ nhẹ hỏi: “Hi nha đầu, Trưởng công chúa đối xử với con thế nào?”
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Tổ mẫu không cần lo lắng, Trưởng công chúa là người rất tốt, ôn nhu có lễ, trưa nay còn nói rất nhiều với tôn nữ. Nếu không phải thấy trời không còn sớm nữa thì ngài ấy vẫn không muốn thả tôn nữ về đâu.”
Lão phu nhân nghe xong vô cùng hài lòng, Thẩm Thanh Nhu đứng bên cạnh treo một cái miệng sưng phù, đôi mắt lại đầy hiểm độc, mà Thẩm Thanh Dung lại càng khó tin nhìn Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi vừa về tới, nàng ta đã tràn đầy địch ý với Thẩm Thanh Hi, không chỉ mình bị Thẩm Thanh Hi dạy dỗ một trận mà thấy Hồ thị và Thẩm Thanh Nhu cũng bị Thẩm Thanh Hi giáo huấn, bây giờ Thẩm Thanh Dung đã thật sự không dám đối địch với Thẩm Thanh Hi. Không chỉ vậy, nhìn thấy mỗi một lần Thẩm Thanh Hi đều tạo cho mọi người kinh diễm, bất ngờ như thế, trong lòng nàng ta còn sinh ra ý muốn lấy lòng.
Hôm nay Thẩm Thanh Hi lại còn kết bạn với Trưởng công chúa, đây thật sự là chuyện khiến người ta bất ngờ. Chẳng mấy chốc Thẩm Hoài và Hồ thị cùng đến Chỉ Thủy Cư.
Từ lúc xế chiều trở về đến giờ, lão phu nhân cũng không cho bất kỳ ai rời khỏi Chỉ Thủy Cư. Thẩm Hoài không có dự tiệc, buổi trưa từ trong triều trở vè cũng không đến hỏi yến hội của phủ công chúa thế nào, dù sao cũng chỉ là một tiệc sinh nhật mà thôi, có gì để hỏi chứ.



