“Là muội muội xử sự không chu toàn, nếu ta là công chúa cũng sẽ làm vậy.”
Thẩm Thanh Hi thẳng thắn nhìn Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hơi ngạc nhiên, không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy.
Trưởng công chúa nhìn thoáng qua hải đường bên cạnh rồi cười nói: “Đây là Hải Đường Xương Châu có một không hai trên đời, là hoa hải đường duy nhất có hương thơm. Hải Đường Xương Châu này đã sớm tuyệt chủng, ngươi tìm ở đâu ra vậy?”
Thẩm Thanh Hi khẽ mỉm cười: “Là mua ở chỗ của một vị lão tiên sinh ở thành Nam. Lão tiên sinh là thị tộc tiền triều, sau khi bản triều xuống dốc nhưng thợ thủ công trong nhà lại lưu giữ hạt giống của Hải Đường Xương Châu, hơn nữa bọn họ còn biết trồng thế nào nên coi như là người duy nhất trên đời có được Hải Đường Xương Châu. Ta dùng một bức dạ yến Ngô Hoành Chi để đổi lấy.”
Trưởng công chúa càng thêm kinh ngạc, Thẩm Thanh Hi xinh đẹp thì cũng thôi, càng hiếm thấy hơn là trên người nàng có khí độ trầm ổn nhược định, cũng không vì mỹ mạo của mình mà kiêu căng, càng không lộ ra vẻ mềm mại nhát gan. Trái lại còn thẳng thắn thản nhiên, ở trước thái thịnh băng vu mà sắc mặt không đổi, càng bối rối hơn là nàng nói chuyện không vòng vo cũng không nịnh nọt lấy lòng, giống như đang nói chuyện với một lão bằng hữu.
Ánh mắt Trưởng công chúa sáng lên nhìn Thẩm Thanh Hi, bà ấy chỉ thích Đại tiểu thư Thẩm gia này thôi!
“Bức dạ yến Ngô Hoành Chi? Cái này đáng giá ngàn vàng đó!”
Thẩm Thanh Hi cười: “Bức dạ yến đúng là đáng giá ngàn vàng nhưng Hải Đường Xương Châu này cũng là đồ tốt. Không dối gạt công chúa điện hạ, thần nữ cũng thích trồng hoa. Lần này tặng quà cho điện hạ thật sự không biết tặng cái gì mới tốt, hoa lan hoa sơn trà gì đó chắc chắn ở chỗ điện hạ có không ít, thần nữ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Hải Đường Xương Châu làm công chúa thích nhất.”
Ban đầu tâm tư của Trưởng công chúa đều ở trên Hải Đường Xương Châu, nhưng đến bây giờ bà ấy lại cảm thấy Thẩm Thanh Hi còn thu hút ánh mắt của mình hơn cả Hải Đường Xương Châu này. Cho dù hoa có quý có hiếm cũng kém một diệu nhân làm mình thích.
Bà ấy kéo Thẩm Thanh Hi đến bên giường thấp, bảo nàng ngồi xuống rồi mới nói: “Ngươi cũng đoán chuẩn tâm tư của ta, Ta đã sớm thấy Hải Đường Xương Châu trên hoa phổ rồi, vẫn muốn mua mà không mua được. Dù thế nào cũng không ngờ lại là ngươi tặng cho ta, có lẽ đây chính là duyên phận của ta và ngươi, ta chỉ biết ngươi là Đại tiểu thư tướng phủ, vẫn chưa biết tên ngươi là gì?”
Kiếp trước Trưởng công chúa cũng tốt tính như vậy. Đối với người ép buộc bà ấy, bà ấy sẽ phản kích không chút lưu tình, còn với người bình thường, bà ấy lại vô cùng ôn nhu có lễ, mà đối với người bà ấy thích thì đó chính là thiên vị không che giấu được. Thẩm Thanh Hi báo tên của mình, lại nói thân thế lúc trước của mình.
Trưởng công chúa nghe xong ánh mắt hơi tối lại, không lập tức hỏi những chuyện kia mà chỉ nói: “Ta vì một món lễ vật mà phạt muội muội ngươi như vậy, nếu là người ngoài thì có lẽ trong lòng vẫn còn oán niệm, vì sao người lại thông suốt như vậy?”
Thẩm Thanh Hi nhìn vào mắt của Trưởng công chúa: “Bởi vì ta hiểu sự kiên trì của công chúa điện hạ. Công chúa điện hạ cùng lắm là muốn làm theo tâm nguyện của mình, không muốn bị thế tục áp bách chi phối. Ngài không hề làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai nhưng lại có người vì những tổ chế dối trá kia mà bức ngài. Những người kia sẽ không hiểu sự kiên trì của ngài cũng quý giá như sinh mệnh của ngài vậy, đó là tuyệt đối không cho chà đẹp. Bọn họ ép ngài không phải vì bọn họ hi vọng ngài hạnh phúc vui vẻ mà chỉ hi vọng ngài cũng giống như bọn họ, trở thành con rối dưới quy củ của thế tục mà thôi. Nếu thật sự suy nghĩ cho sự vui vẻ của ngài thì không nói, nhưng bọn họ tự mình hãm sâu vào vũng bùn còn không muốn nhìn thấy ngươi khác bình yên, chỉ muốn kéo ngài xuống. Đối với người như thế, vì sao phải lưu tình chứ?”
Từng câu từng chữ của Thẩm Thanh Hi nói ra đều vô cùng chậm nhưng lại cực kỳ hữu lực, mỗi một chữ của nàng đều chạy vào lòng Trưởng công chúa, một chữ cuối cùng kết thúc, hốc mắt của Trưởng công chúa cũng đỏ lên. Bà ấy không khỏi giữ chặt tay Thẩm Thanh Hi, khóe môi mấp máy nhưng một hồi vẫn không nói ra được gì. Cả đời này không có ai nói lời này cảm động bằng Thẩm Thanh Hi, khiến cho bà ấy cảm thấy như tìm được tri kỷ.
Ở ngoài phòng ấm, không biết Sở Diệp đã đến từ lúc nào, hai mắt hắn sáng lên. Hắn vốn định tới tìm Trưởng công chúa nhưng không ngờ rằng vừa tới đã nghe thấy Thẩm Thanh Hi đang nói chuyện với Trưởng công chúa. Hắn hơi kinh ngạc nhưng càng nghe tiếp lại càng khiến trái tim của hắn dâng trào.
Thẩm Thanh Hi, một tiểu cô nương mới mười ba tuổi sao có thể nói ra lời kinh người như vậy chứ?



