“Tỷ tỷ, tỷ đánh đàn cũng khiến chim hoàng oanh theo tới! Tỷ sao có thể đàn giỏi như vậy a! Có thể dạy đệ không?”
Thẩm Gia Hoằng hết bệnh rồi, An di nương chăm sóc hắn mấy ngày, hắn dường như cũng biết vì sao hắn bị bệnh, hiện giờ đối với Thẩm Thanh Hi càng thêm thân mật, lại không thế nào xử lý Thẩm Thanh Nhu.
Thẩm Thanh Hi cười nói: “Đương nhiên được a, Hoằng ca nhi thông minh như vậy, nhất định vừa học sẽ biết ngay!”
Nói nhanh như vậy, đáy lòng Thẩm Thanh Hi có vài phần than thở, cầm nghệ của nàng, đương nhiên không phải tùy tùy tiện tiện có thẻ học được, năm đó vì học giỏi, đầu ngón tay của nàng thiếu chút bị phế bỏ, nàng trải qua bao nhiêu khổ sở, lại trải qua sinh tử, tâm cảnh hiện tại, làm sao Thẩm Thanh Nhu âm hiểm hẹp hòi người có thể so sánh? Dù là Sở Kỳ, cũng xa xa không sánh kịp!
Cho nên, Sở Kỳ mới có thể cảm thấy kinh diễm!
Mà nàng thật sâu sắc hiểu, một khi ánh mắt Sở Kỳ dừng ở trên người nàng, đối với Thẩm Thanh Nhu mà nói, sẽ là một loại tra tấn!
Ngọc Trúc tiến lên thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy ánh mắt của nhị tiểu thư làm cho người ta rất sợ hãi…”
Thẩm Thanh Hi cười, lúc này Thẩm Thanh Nhu, nhất định sắp hộc máu!
Nàng có tính tình hơn thua ganh ghét, tuyệt đối không cho phép người khác nổi bật hơn nàng!
Đặc biệt là ở trước mặt Sở Kỳ…
Thẩm Thanh Hi còn nhớ rõ, kiếp trước Thẩm Thanh Nhu ban đầu cực chướng mắt Sở Kỳ, bởi vì mẹ đẻ Sở Kỳ xuất thân thấp hèn, Sở Kỳ cũng không được sủng ái, lúc ấy. Không ai nghĩ tới Sở Kỳ sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng nàng gả cho Sở Kỳ cũng là hai năm sau đó. Thẩm Thanh Nhu lại thay đổi, lúc ấy Sở Kỳ đối với nàng mặt ngoài thập phần sủng ái, dưới sự trở giúp của nàng, Sở Kỳ cũng cực kỳ nổi bật, Thẩm Thanh Nhu đầu tiên là ghen ghét Sở Kỳ sủng ái nàng, sau đó lại cảm giác Sở Kỳ không phải là không có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế, thế nhưng lại đẩy đi cơ hội Trắc phi Tam hoàng tử , tới thăm nàng và ở lại Thành vương phủ, một bên xem động tĩnh.
Nhớ tới, lúc ấy Thẩm Thanh Nhu chắc hẳn cũng đã bắt đầu câu dẫn Sở Kỳ.
Nhớ tới ngày đó, Thẩm Thanh Hi chỉ cảm thấy vạn phần buồn cười.
Thẩm Thanh Nhu có tính cách thích đoạt của người, chỉ cần không vì nàng giả nhân giả nghĩa giỏi che dấu, có thể khống chế nàng ta!
Mặc kệ Thẩm Thanh Nhu nghĩ gì, chỉ cần chính mình để lộ ý thích gì đó, Thẩm Thanh Nhu nhất định muốn đi đoạt lấy, chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh Thẩm Thanh Nhu so với chính mình cao quý mỹ lệ càng được tâm nam nhân.
“Nhìn động tĩnh của nhị tiểu thư bên kia, hôm nay nàng bị dìm xuống, cũng không biết sẽ sinh ra cái gì ý niệm gì.”
Ngọc Trúc hiện giờ cũng biết rõ bản tính Thẩm Thanh Nhu, vội gật đầu.
Thẩm Thanh Nhu sau khi đến Vãn Nguyệt cư đem tất cả đồ trang trí trong phòng đập bỏ! Sứ Thanh Hoa cùng phấn màu, men gốm bình mảnh sứ rải một phòng, Mặc Ý cùng mấy cái nha đầu canh giữ ở bên ngoài, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng!
Qua ba mươi phút, Hồ thị mới vừa đến, vào cửa thấy như vậy cảnh này tức khắc hiểu có gì đó không thích hợp: “Nhu nhi, ngươi làm sao vậy?! Như thế lại phát hỏa đến vậy?!”
Nhìn đến Hồ thị, Thẩm Thanh Nhu hốc mắt đỏ lên: “Mẫu thân! Tiện nhân Thẩm Thanh Hi kia! Cái kia tiện nhân thế nhưng lại hại con mất mặt trước nhị điện hạ!”
Hồ thị sửng sốt, Thẩm Thanh Nhu lúc này đem chuyện đánh đàn kể rõ.
Hồ thị nghe xong kéo Thẩm Thanh Nhu đến trước mặt khuyên nhủ: “Không sao, không sao cả, không thể tin được cái này tiểu tiện nhân còn ẩn giấu tài nghệ như vậy, vị nhị điện hạ kia địa vị không cao, chúng ta căn bản không cần hắn ưu ái chúng ta! Nếu hắn càng coi trọng kia tiện nhân, vậy làm cho hắn càng coi trọng đi thôi……”
Thẩm Thanh nhu nghe vậy lại vung lên đôi bàn tay trắng như phấn: “Không được! Tiện nhân kia dở trò làm con mất mặt với nhị điện hạ! Con nhất định phải làm cho nhị điện hạ thấy còn hơn nàng bội phần!”



