Thẩm Thanh Hi cảm nhận được ánh mắt thưởng thức của Sở Kỳ, đáy lòng nàng cảm thấy buồn cười.
Kiếp trước từ Lạc Châu trở về , lúc đó nàng tự nhiên là cái gì cũng không biết, vẫn là sau lại gả vào vương phủ, sau đó, nàng thấy Sở Kỳ luôn thích đánh đàn thổi tiêu, lúc này mới hạ quyết tâm đi học cầm nghệ, nữ tử vì người thương hạ quyết tâm rất lớn, nàng cũng không hiểu âm luật, đến khi khổ luyện khiến các sư phụ cầm nghệ đều cam bái hạ phong, luyện đến mười ngón đều chảy máu.
Mới đầu Sở Kỳ cũng là thập phần thưởng thức, nhưng sau lại hắn vẫn là đem ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Thanh Nhu, chẳng cần cầm nghệ của Thẩm Thanh Nhu không tốt hắn đều muốn nghe, bởi vì ở trong lòng Sở Kỳ, nàng ngay từ đầu là từ một nơi hương dã tớ, là dã nha đầu thô tục bất kham, hắn dùng ánh mắt cao cao tạ thượng nhìn xuống nàng, nàng lại nổ lực nghiêm túc, hắn đều từ đáy lòng xem thường nàng!
Bởi vậy có thể thấy được, một người mà trong mắt trong lòng không có ngươi, dù ngươi nỗ lực thế nào cũng phí công.
Điểm này, vẫn là khi Thẩm Thanh Hi là Hoàng Hậu, Sở Kỳ muốn nạp Thẩm Thanh Nhu làm phi mới thông suốt.
Ở Thành vương phủ, Sở Kỳ vì lợi dụng nàng còn có thể làm ra một bộ tình thâm ý trọng, nhưng bước lên ngôi vị hoàng đế, Sở Kỳ không bao lâu liền nạp phi tần, tuy nói là vì ổn định triều cục, nhưng Thẩm Thanh Hi thấy rõ, hắn ngần lần nguyện ý!
Thẩm Thanh Hi đầu tiên là đau lòng, sau đó xem hắn nạp phi nạp càng ngày càng nhiều, cũng chết lặng, lại đến Thẩm Thanh Nhu vào cung thì thịnh sủng, Thẩm Thanh Hi có thể nói hoàn toàn đã chết tâm, nàng sau lại nghĩ, hắn có thể nhớ kỹ ân tình phu thê bọn họ, để nàng an ổn ngồi ở vị trí Hoàng Hậu, sau đó nàng lại có một đứa con, tương lai có người để vào, như thế, đời này chỉ vậy là đủ!
Nhưng nàng trăm triệu không thể ngờ được, Sở Kỳ ngay cả một chút ý niệm cuối cùng đều không bỏ qua cho nàng!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Hi đáy lòng tức giận, nàng cười nói: “Nhị điện hạ không phải còn chị điểm càm nghệ cho Nhị muội muội sao? Ta xin cáo lui trước, Hoằng nhi, chúng ta đi ——”
Thẩm Thanh Hi giữ chặt tay Thẩm Gia Hoằng, Sở Kỳ lại tiến lên một bước đem nàng ngăn cản lại: “Nói đến chỉ điểm cầm nghệ, đại tiểu thư so với ta càng thích hợp chỉ điểm nhị tiểu thư, không bằng đại tiểu thư cũng ở lại?”
Nhìn đáy mắt Sở Kỳ ánh sáng nhạt, Thẩm Thanh Hi lại cười lần nữa, lúc này Sở Kỳ, còn chưa có đạt tới trình độ lòng dạ ở vạn quân, đoi mắt phượng đen nhánh bên trong chớp động có hào quang. Thẩm Thanh Hi biết, nàng vừa rồi lộ kỹ nghệ, đã hấp dẫn lực chú ý của Sở Kỳ. Dù cho Sở Kỳ phải ẩn nhẫn, vì bước lên ngôi vị hoàng đế không từ thủ đoạn, nhưng đối cầm tiêu là thực sự yêu thích, hắn đời trước trước hai mươi năm như vậy khom lưng cúi đầu, áp chế chính mình, nếu ngay cả yêu thích cũng không có, chỉ sợ sẽ điên!
“Nhị muội muội chỉ sợ là muốn cho nhị điện hạ tự mình chỉ điểm, ta liền không ngại.”
Thẩm Thanh Hi lời này nói lộ liễu, Thẩm Thanh Nhu trên mặt càng hồng một mảnh, Thẩm Thanh Hi hành lễ, lôi kéo Thẩm Gia hoằng liền đi, Sở Kỳ không tiếp tục ngăncản, xoay người nhìn hình bóng Thẩm Thanh Hi biến mất cũng chưa động.
Thẩm Thanh Nhu thấy ánh mặt Sở Kỳ nhìn trên người Thẩm Thanh Hi không rời, tức khắc cảm thấy cực kỳ tức giận!
Thẩm Thanh Hi ngươi được lắm! Tiện nhân làm bộ làm tíchh! Thế nhưng lại bày ra một bộ dáng kia!
Thẩm Thanh Nhu nhìn Sở Kỳ, giọng nói êm ái: “Điện hạ ——”
“Cầm kỹ của nàng ta làm sao có thế xuất quỷ nhập thần như vậy? Sư phụ của nàng Hương Sơn cư sĩ ta cũng gặp qua, người đều đàn không ra ý cảnh như vậy, một cảm giác cao rộng xa xa, lòng dạ như vậy, thế nhưng lại là một nữ tử xuất ra tới…”
Thẩm Thanh Nhu cắn chặt hàm răng, Sở Kỳ lại dường như hoàn toàn không có ý định chỉ điểm Thẩm Thanh Nhu, hắn cũng chưa nhìn tới Thẩm Thanh Nhu thì nâng bước rời đi: “Không được, ta phải đi hỏi một chút, là ai dạy trưởng tỷ nàng.”
“Điện hạ! Nhị điện hạ ——”
Thẩm Thanh Như kêu hai tiếng, nhưng Sở Kỳ không quay đầu, hắn bước chân cực nhanh, phảng phất như chờ không kịp, Thẩm Thanh Nhu lại tức giận, thực muốn đem Thẩm Thanh Hi thiên đao vạn quả!
Mặc Ý khó xử nói: “Tiểu thư, ngài lẽ ra không nên giữ đại tiểu thư đánh đàn!”
Thẩm Thanh Nhu xoay người, một cái tát giáng xuống mặt Mặc Ý, một đôi mắt đẹp tràn đầy ngoan độc nhìn chằm chằm Mặc Ý, như là đem Mặc Ý trở thành Thẩm Thanh Hi : “Tiện tì, ngươi thật nhiều lời!”



