Thẩm Thanh Hi đàn, cũng là “nước chảy”!
Tuy rằng chỉ có một âm, nhưng âm vừa ra, cảm giác như thấy được cao sơn lưu thủy cao rộng xa xăm rộng lớn, Thẩm Thanh Hi sắc mặt trầm ngưng, còn hơi mang vài phần nghiêm nghị, ngay sau đó, tiếng đàn như âm thanh tự nhiên từ tay nàng tạo ra!
Thẩm Thanh Nhu sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch, Sở Kỳ sửng sốt một lúc, ở đáy mắt lộ thần sắc kinh hỉ rõ ràng!
Thẩm Thanh Nhu dù cho đàn không tệ, nhưng đó là bởi vì Sở Kỳ nghĩ đến nàng tuổi còn nhỏ mới đánh giá rất cao nàng ta, phải biết rằng, Thẩm Thanh Hi chỉ so Thẩm Thanh Nhu lớn hơn mấy tháng mà thôi a!
Thẩm Thanh Nhu suy nghĩ không phải là Thẩm Thanh Hi ở Lạc Châu không ai dạy bảo sao?!
Nhưng vì sao, Thẩm Thanh Hi bắn đàn ra “nước chảy” so Thẩm Thanh Nhu lợi hại hơn nhiều vậy!
Thẩm Thanh Nhu chỉ ghi nhớ bản nhạc đàn lưu loát trôi chảy, nếu nói về ý cảnh, lại cực kém, mà Thẩm Thanh Hi đàn lại khác xa, nàng chỉ hạ mỗi một âm đều cực chuẩn, tiếng đàn nặng nhẹ nhanh chậm trình tự rõ ràng, mãnh liệt như phong ba to lớn, giống như thác nước đổ thẳng, mà có lúc nhẹ nhàng chậm chạp, giống như dòng suối róc rách, lại giống như gió mát phe phẩy. Sở Kỳ rõ ràng đang đứng ở cửa Thủy Nguyệt đài, nhưng nghe Thẩm Thanh Hi đàn, lại cảm giác phảng phất đứng ở đỉnh núi cao quan sát núi nhỏ, lại giống như đứng ở cuối con sông lớn xem các nhánh sông nhỏ bên cạnh, ý cảnh bực này hào phóng khoáng đạt, lão già 5-60 tuổi bình thường đều khó đàn được, nhưng Sở Kỳ không nghĩ tới, Thẩm Thanh Hi thế nhưng lại đàn được!
Sở Kỳ cũng gặp qua vô số cầm gia nổi danh, còn không ai giống Thẩm Thanh Hi, làm hắn có cảm xúc mênh mông!
Sở Kỳ sợ ngây người, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Thanh Hi, như thế nào cũng không nghĩ tới Thẩm Thanh Hi sẽ có công lực như vậy!
Này cùng Thẩm Thanh Nhu so sánh, chính là kém cách xa vạn dặm a!
Sở Kỳ nghe cảm xúc phập phồng, đôi mắt càng tràn đầy tán thưởng không hề che dấu. Thậm chí. hắn cũng thay đổi tư thể, hai tay rũ bên người theo tiếng đàn của Thẩm Thanh Hi khẽ nhúc nhích, phảng phất giống như hắn ở ấn huyền bát huyền, thực sự kích động, chính là khi Thẩm Thanh Nhu đàn hoàn toàn không có cảm giác này.
Thẩm Thanh Nhu tuy rằng cầm nghệ tốt, cũng nghe rất nhiều danh gia đánh đàn, tự nhiên hiểu rõ tốt và xấu, khi Thẩm Thanh Hi đánh tiếng đàn đầu tiên nàng liền sợ ngây người, càng nghe, nàng càng kinh ngạc, cầm nghệ Thẩm Thanh Hi rõ ràng so với Hương Sơn cư sĩ còn tốt!
Sao có thể?! Thẩm Thanh Hi sao có thể đàn tốt như vậy?!
Thẩm Thanh Nhu đáy lòng hận ý dâng lên, một đôi đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt!
Nàng hôm nay vốn muốn cho Thẩm Thanh Hi mất mặt, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Hi lại đàn hay hơn nàng trăm ngàn lần, Thẩm Thanh Nhu chuyển mắt nhìn Sở Kỳ, quả nhiên, Sở Kỳ vẻ mặt thưởng thức ca ngợi, đôi mắt Thẩm Thanh Nhu tỏ ra đau đớn!
Thẩm Thanh Hi đàn thập phần chuyên chú, Sở Kỳ nghe như si như say, đám người Ngọc Trúc cũng sợ ngây người, ai cũng không nghĩ đến Thẩm Thanh Hi đánh đàn tốt như vậy, bỗng nhiên, cửa vang lên một âm thanh líu lo, hế mà có hai con chim vàng oanh bay vàp, Thẩm Gia Hoằng nhìn nhìn chim chóc, lại nhìn nhìn Thẩm Thanh Hi, cao hứng nở nụ cười.
Thẩm Thanh Nhu chỉ cảm thấy hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nhưng Thẩm Thanh Hi lại còn chưa có đnà xong, tiếp đó, nàng quả thực từng phút từng giây chịu đựng đi! Chờ đến Thẩm Thanh Hi đàn xong âm cứu, Thẩm Thanh Nhu nhìn Thẩm Thanh Hi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nốt sống nàng! Cố ý! Thẩm Thanh Hi nhất định là cố ý! Nàng còn bản thân sẽ không đàn!
“Làm nhị điện hạ chê cười.”
Thẩm Thanh Hi đứng dậy, ngữ khí vẫn cứ khiêm tốn, Sở Kỳ phục hồi tinh thần lại, vội vàng xua tay: “Không không không, tiếng đàn của đại tiểu thư lại dẫn được chim chóc bên ngoài chim chóc bay vào, sao lại đàn không tốt chứ? Đại tiểu thư thật sự là khiêm tốn.”
Thẩm Thanh Hi buồn cười nhìn về phía Thẩm Thanh Nhu: “Thường nghe nói Nhị muội muội cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tin thông, ta cho rằng… Nghĩ đến là Nhị muội muội cầm nghệ đích xác thụt lùi khá nhiều…”
Thẩm Thanh Hi biết Thẩm Thanh Nhu hận cực kỳ nàng, nhưng đáy lòng nàng lại cười lạnh!
Nàng đều từ chối, Thẩm Thanh Nhu là kiên quyết bắt nàng đàn, tự rước lấy nhục, hiện tại nàng ta có gì mà không không cam lòng?
Thẩm Thanh Nhu trên mặt lúc xanh lúc đỏ: “Thật sự là…… Lần trước bị bệnh một hồi, lúc này mới……”
Thẩm Thanh Nhu xấu hổ nói không ra lời, Sở Kỳ ánh mắt lại ngừng trên người Thẩm Thanh Hi, nàng vốn dĩ cho rằng Thẩm Thanh Hi có bề ngoài xinh đẹp, cũng không có tài học, bản thân không được Thẩm Hoài coi trọng, nhưng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Hi thế nhưng như làthâm tàng bất lộ, hắn thật là quá coi thường Thẩm Thanh Hi……



