Skip to main content

Trang chủ Tà Đế Cuồng Phi Chương 136: Tỷ thí cầm nghệ

Chương 136: Tỷ thí cầm nghệ

9:51 sáng – 05/06/2025

Ý của Thẩm Thanh Nhu thật rõ ràng, Thẩm Thanh Hi nhìn ả một chốc: “Ngươi thật sự muốn ta đàn?”
Thẩm Thanh Nhu thầm cười lạnh, bề ngoài lại êm ái nói: “Đại tỷ không cần cảm thấy ngượng ngùng, không tốt ra sao thì đã có Nhị điện hạ ở đây mà, để Nhị điện hạ hướng dẫn tỷ một lát là tốt thôi?”
Sở Kỳ cũng gật đầu: “Đúng đấy…”
Thẩm Thanh Hi nhìn Sở Kỳ, lại nhìn sang Thẩm Thanh Nhu, không ngờ tới lúc này Sở Kỳ và Thẩm Thanh Nhu đã bắt đầu phu xướng phụ tùy, đã vậy, Thẩm Thanh Hi khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, thử xem thế nào.”
Thẩm Thanh Nhu thầm vui vẻ, Sở Kỳ hướng dẫn ngươi à! Nàng chỉ muốn cho Sở Kỳ nhìn thấy Thẩm Thanh Hi và nàng chênh lệch lớn ra sao! So sánh với nàng, Thẩm Thanh Hi chỉ là hạt bụi nằm dưới gót chân nàng thôi! Nghĩ rằng dựa vào gương mặt ấy thì có thể khiến nam nhân mê mẩn ngươi ư?! Tại kinh thành này, không thông thạo cầm kỳ thư họa thì mặt mũi nào tự xưng là quý nữ?!
Thẩm Gia Hoằng kéo tay Thẩm Thanh Hi: “Đại tỷ, tỷ muốn đánh đàn sao?”
Thẩm Thanh Hi nhìn Thẩm Gia Hoằng thì ánh mắt tức khắc trở nên dịu dàng: “Đúng vậy, thịnh tình của tỷ tỷ không thể chối từ, đệ ngoan ngoãn ở bên cạnh lắng nghe là được?”
Nàng nói chuyện nhỏ nhẹ, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, Sở Kỳ nhìn thấy Thẩm Thanh Hi như vậy thì khẽ nhíu mày, với tính cách này thì nàng không nên ghét bỏ y như vậy.
Nói xong, mấy người vào cầm phòng, nghe nói mấy vị chủ tử muốn đánh đàn nên Ngọc Trúc đã cùng Mặc Ý bên cạnh Thẩm Thanh Nhu dọn sẵn huyền cầm. Vào phòng, Thẩm Thanh Nhu cười khanh khách nhìn Thẩm Thanh Hi: “Đại tỷ trước hay là muội muội trước đây?”
Thẩm Thanh Hi vẻ mặt khó đoán, nhàn nhạt nói: “Muội muội trước đi, vừa hay làm mẫu cho ta.”
Sở Kỳ đứng gần cửa, nghe vậy nói: “Nhị tiểu thư trước cũng tốt.”
Thẩm Thanh Nhu vốn muốn để Thẩm Thanh Hi đàn trước, sau đó bản thân sẽ đàn để mọi người dễ so sánh, nhưng lại sợ rằng Thẩm Thanh Hi vừa mới bắt đầu đã đàn khó nghe, như thế rất mất mặt, vậy nên ả cười nói: “Vậy cũng được, không dám nhận làm tấm mẫu, ta bắt đầu trước vậy.”
Thẩm Thanh Nhu nói, rồi ngồi phía sau cầm án. Sở Kỳ vốn muốn đánh giá Thẩm Thanh Hi, nhưng đầu ngón tay của Thẩm Thanh Nhu vừa động trên dây đàn, ánh mắt của y liền dừng trên người Thẩm Thanh Nhu. Thẩm Thanh Nhu không hổ là được nuôi dưỡng từ nhỏ ở phủ tướng quân, tiếng đàn vừa cất liền biết thực lực ngón đàn không phải tầm thường, mà Thẩm Thanh Nhu đang đàn là khúc ‘Lưu Thủy’.
Cao sơn lưu thủy tìm tri kỷ, khúc ‘Lưu Thủy’ này chính là một trong mười khúc khó nhất của bài, nhưng đầu ngón tay của Thẩm Thanh Nhu khẽ nhúc nhích liền có thể miêu tả được cảnh đẹp của núi cao nước chảy. Phải biết rằng Hương Sơn cư sĩ vẫn ngày ngày luyện tập khúc này mà Thẩm Thanh Nhu mới mười ba tuổi đã có thể đạt tới trình độ này quả thật không dễ.
Biểu tình của Thẩm Thanh Nhu thản nhiên thong dong, đầu ngón tay như ngọc lướt trên dây đàn, linh hoạt mà sinh động, tiếng đàn lượn lờ hòa cùng hương thơm của hoa hải đường rót thẳng vào hồn người. Sở Kỳ nhìn Thẩm Thanh Nhu, càng nhìn càng vừa mắt.
Đàn xong một khúc, Thẩm Thanh Nhu ấn nhẹ đôi tay trên cầm huyền, thật lâu sau vẫn chưa hồi thần.
Sở Kỳ lại nhẹ nhàng vỗ tay: “Nhị tiểu thư tuy tuổi nhỏ nhưng đã có được cầm nghệ như vậy quả thật là bất phàm.”
Thẩm Thanh Nhu đứng dậy hành lễ: “Thật sự đã khiến nhị điện hạ chê cười, sau khi sư phụ rời đi, ta hơi biếng nhác nên cầm nghệ thấp đi mấy phần, Nhị điện hạ không chê cười đã tốt rồi.”
Sở Kỳ cười: “Nhị tiểu thư đàn điêu luyện như tiên âm, đừng quá khiêm tốn.”
Thẩm Thanh Nhu vô cùng hài lòng phần biểu hiện vừa rồi của mình, lại càng hài lòng vì lời tán thưởng của Sở Kỳ, nhưng dù bận vẫn thong thả nhìn Thẩm Thanh Hi: “Đại tỷ, tới phiên ngươi…”
Thẩm Thanh Hi trấn an Thẩm Gia Hoằng một câu, không nói gì mà đi tới ngồi sau cầm án.
Ngón tay của nàng vừa dừng trên cầm huyền, vừa gảy một nốt đã nhíu mày, Thẩm Thanh Nhu nhìn cảnh này vô cùng hả hê, Thẩm Thanh Hi không những không biết đánh đàn mà ngay cả chỉ pháp cơ bản cũng không biết! Thật quá buồn cười rồi!
Vừa mới nghĩ vậy thì đã thấy Thẩm Thanh Nhu ngồi thẳng người, tay phải lướt ra vài âm rời rạc, tuy rằng chỉ là những âm vụn vặt nhưng trong phút chốc sắc mặt của Thẩm Thanh Nhu và Sở Kỳ đều thay đổi!